Sinh nhật tôi là vào chủ nhật, ngày 21 tháng 12.
Tối thứ bảy, mẹ đưa tôi đi ăn bít tết, tôi năn nỉ cầu xin mãi bà mới đồng ý cho
tôi thưởng thức chút rượu vang.
"Vừa này người phục vụ có nói là mua một tặng một, lời thật!"
Mẹ tôi miễn cưỡng cho phép tôi uống thử một chút, tôi thấy vô cùng thỏa mãn, bắt đầu bắt chước dáng vẻ lắc lắc ly rượu của một nhân vật trong phim, song vừa mới lắc được một vòng đã bị rượu vẩy lên khắp mặt.
Trên trán mẹ tôi viết rõ dòng chữ: Sao con gái tôi có thể ngốc được đến thế, chắc chắn là lúc sinh ở bệnh viện y tá đã bế nhầm rồi.
Mẹ tôi phải lái xe nên không uống rượu, chai rượu vang chưa uống hết nên tôi mang theo về.
"Mẹ ơi, chai rượu này cho con nhé!"
"Hâm à, con mới mấy tuổi? Trước khi hỏi vấn đề này có dùng não để nghĩ không hà? Con nghĩ mẹ có thể chiều con không?" Giọng điệu của mẹ lại tăng lên rồi.
Nhưng tôi là Thọ tinh, tôi không sợ mẹ.
"Không phải!" Tôi lắc đầu giải thích: "Là lấy nó làm món quà sinh nhật, chứ con không uống. Con có thể để nó lên bàn học làm đồ trang trí, bình thường sẽ tưởng tượng đến cuộc sống của giới thượng lưu, như thế sẽ có động lực để học tập hơn."
Mẹ tôi im lặng rất lâu rất lâu.
"Cảnh Cảnh, con cảm thấy bố và mẹ đang bạc đãi con trên phương diện tinh thần à?"
Lúc chúng tôi ra khỏi quán, bỗng nhiên một trận tuyết rơi lớn, mới có mười phút mà trên mặt đất đã phủ một tầng tuyết dày rồi.
Bố tôi gọi điện tới, hỏi tôi ăn uống xong chưa, nên về nhà sớm một chút, những ngày tuyết lớn tai nạn giao thông thường xảy ra nhiều, dặn mẹ tôi nên lái xe cẩn thận.
"Tôi muốn ở với con gái một lúc, không cần ông phải lo lắng."
Tôi đang nói chuyện với bố thì nghe thấy mẹ tôi ở bên cạnh vừa lái xe vừa vứt lại những câu như thế, tôi lập tức che Ioa điện thoại lại, nói hai ba câu rồi cúp điện thoại
"Bố thật sự lo lắng cho sự an toàn của cả hai mẹ con mình mà mẹ!"
Me tôi cười lạnh hừ một tiếng.
Trên đường gần như chẳng có xe cộ qua lại, mẹ tôi lại lái xe rất chậm. Mẹ nói, bây giờ ở đây vắng vẻ như thế có khả năng là do mấy con đường lớn ở bên kia xảy ra tai nạn nên xe mới không đi được.
Xuyên qua cửa kính, tôi nhìn thấy bên kia đường có rất nhiều người đang đứng trong màn tuyết rơi đợi xe buýt. Nhìn đội quân đông nghịt thế này chắc là đã đợi rất lâu rồi mà xe vẫn chưa tới.
Bỗng dưng tôi cảm thấy nên làm chút chuyện tốt, thế là nịnh nọt mẹ tôi bảo bà dừng xe ở điểm xe buýt kia.
Tôi hạ kính xe xuống, một làn gió lành lạnh lùa vào trong chiếc xe ấm áp.
"Cháu và mẹ đang đi về phía Tây Đại Kiều, mọi người có ai ở gần đó không? Cháu và mẹ có thể chở hai người qua bên đó!" Tôi cười tươi như hoa, mọi người đứng ở bến xe vẫn giữ nguyên vẻ mặt như đang nhìn con thần kinh nào mà nhìn tôi.
Đợi 30 giây, tôi đành phải kéo cửa kính xe lên.
Bọn họ không dễ gì mà nghe con đâu." Mẹ tôi bình tĩnh nói.
Tôi ảo não nhìn ra ngoài cửa xe, máy bến xe buýt đó rất nhanh bị chúng tôi bỏ
lại phía sau.
"Mẹ có cảm thấy con thiếu não không?"
Mẹ tôi cười, là kiểu cười phát ra thông qua đường mũi, chứ không phải là qua
miệng.
Xe đi qua phía sau nhà thờ, cảnh đẹp của các tòa kiến trúc đỏ chợt lóe lên, tôi
kinh ngạc thốt lên một tiếng, nháy mắt liền không nhìn thấy nữa.
Mẹ tôi liếc nhìn tôi, mặc kệ tôi nhưng lại lặng lẽ quay đầu xe, đi về phía nhà
thờ. Bà dừng xe, nói " Đi xuống nhìn xem, rất đẹp đó".
BẠN ĐANG ĐỌC
Điều tuyệt vời nhất của chúng ta
RomansaMình và cậu ngồi cùng bàn ba năm. Bóng dáng cậu và bụi phấn mờ đan xen vào nhau, đen trắng rõ ràng, vẫn luôn vẹn nguyên trong tâm trí mình. Không phải tình yêu, cũng chẳng phải tình bạn. Mình và cậu ngồi cùng bàn ba năm. Bóng dáng cậu và bụi phấn mờ...