-Này! Mấy người mau thả tôi ra đi chứ!Dahyun vẫn một mực im lặng, cô chăm chú đọc hết đống hồ sơ trước mặt mình. Đồng hồ đã điểm 12h đêm, cô nheo nheo mắt, theo thói quen lấy tay dụi dụi hai bên khóe mắt. Đã khuya rồi, cô cũng đã rất mệt mỏi, thế mà cái tên bên trong song sắt kia vẫn không ngừng lải nhải, léo nhéo bên tai.
-Nè chị gì ơi, chị thả tôi ra đi. Tôi đâu có phạm tội gì đâu, sao lại bắt người vô cớ thế.
Dahyun thở dài, gấp lại tập hồ sơ.
-Đã vào đến đây mà vẫn ngoan cố không chịu nhận tội. Nói xem, cô tên gì để tôi ghi vào hồ sơ.
-Không! Tại sao tôi phải nói?
-Được thôi, vậy thì tôi sẽ ghi vào đây cô dám chống lại người thi hành công vụ.
-Chaeyoung! Son Chaeyoung!!
-Bao nhiêu tuổi?
- 18.
Dahyun dừng bút, nhíu mày nhìn Chaeyoung.
-Nè nhóc, mới tí tuổi đã bày đặt phá phách. Gan nhỉ?
-Tôi 18 rồi, không phải nhóc. Tôi cũng không phá phách.
-Ừ nhỉ. 18 tuổi đủ tuổi ở tù rồi.
-Cô...!
Dahyun tựa đầu ra ghế, khẽ nhắm mắt:
-Có biết là tại nhóc mà hôm nay tôi không được về sớm không?
-Nếu cô không bắt tôi vào đây thì cô đã được về nhà rồi. Tự làm khổ mình còn đổ thừa người khác.
-Cũng trả treo nhỉ? Nhóc đang học trường nào?
Chaengyoung im lặng một lúc rồi mới trả lời.
-Tôi nghỉ học lâu rồi.
-Tại sao?
-Vì tôi phải đi làm.
Dahyun nhìn Chaeyoung đầy ngạc nhiên.
-Đi làm? Ba mẹ nhóc đâu mà bắt nhóc phải đi làm?
-Tôi không biết, cho dù họ có là ai đi nữa tôi cũng chẳng quan tâm. Tôi còn 2 đứa em ở nhà, tôi phải đi làm thì mới nuôi được chúng.
-Vậy tại sao còn ăn cắp?
-Tôi đã bảo là tôi không có!
Dahyun đứng dậy.
-Mệt với nhóc thật.
Chaeyoung cũng đứng dậy theo.
-Này! Cô đi đâu thế?
-Đi kiếm gì đó ăn.
Chayoung ngập ngừng:
-Cho tôi nữa... được không?
-Nhóc chưa ăn gì à?
Chaeyoung khẽ lắc đầu.
Dahyun im lặng, cô bỏ vào trong. Lát sau, cô trở ra với hai ly mì nghi ngút khói. Nhìn vào song sắt, Chaeyoung đã ngủ từ lúc nào. Dahyun gõ gõ vào cạnh cửa.
-Nè nhóc, dậy ăn đi.
Chaeyoung khẽ mở mắt, cô thò tay qua khe sắt, nhận lấy ly mì, rồi đặt xuống bên cạnh mình. Dahyun ngạc nhiên: