Vô đề 3 (Dahyun x Sana)

1.7K 101 28
                                    

Sân bay Incheon, Seoul Hàn Quốc.

Kim Dahyun trong bộ đồng phục công sở đi trên đôi giày cao gót mười phân, kéo vali lộc cộc bước ra khỏi sân bay. Cô dừng lại sát mép lề, một tay đeo giỏ, một tay đẩy kính cao lên, đảo mắt nhìn xung quanh, thở dài một tiếng rồi vẫy tay bắt một chiếc taxi gần đấy. Ngồi trên xe, Dahyun hướng mắt ra nhìn cảnh vật bên đường, một tia bi thương lóe lên trong ánh mắt.

"Mọi thứ dường như không có gì thay đổi, nhưng chẳng biết lòng người liệu đã có đổi thay?"

Mọi cảnh vật cứ thế lướt qua trong lúc xe đang chạy trên đường, rồi chiếc taxi dừng lại trước một ngôi biệt thự rộng lớn. Sau khi đã lấy đủ hành lý và thanh toán cho tài xế, Dahyun mệt mỏi lê từng bước vào nhà, nhưng chỉ vừa mở cửa đã nghe thấy giọng một người phụ nữ vang lên.

-Con về rồi à? Con có mệt lắm không? Nào, để mẹ ôm con một chút.

-Được rồi, con hơi mệt, con muốn về phòng.

Đáp lại sự hồ hởi của bà là sự lạnh lùng không chút để ý của Dahyun, cô cứ thế một mạch đi thẳng vào nhà để lại người mẹ đang buồn rầu đứng dưới sân.


Vứt hành lý vào góc phòng, Dahyun mệt mỏi ngã nhào ra giường, quần áo cũng chẳng buồn thay, cứ nằm như thế ngủ đến tối.

Khi cô dậy cũng đã hơn 8 giờ tối, chậm chạp bước ra khỏi giường đi tắm rồi thay một chiếc áo thun cùng quần jean đơn giản để ra ngoài.

Ngồi trong một quán cà phê sân vườn, gọi một tách cà phê nóng không đường, cô vừa đưa tách lên uống vừa mông lung nhìn ra bên ngoài.

Mới đó mà đã ba năm kể từ khi Dahyun rời khỏi nơi đây, mọi thứ vẫn chẳng có thay đổi nhiều, ví như quán cà phê này đây, chỉ thay đổi chút ít về nội thất và cách trang trí. Nhưng những thay đổi nhỏ nhặt ấy sao có thể bằng được cái thay đổi lớn lao trong lòng cô? Đảo mắt nhìn sang chiếc ghế trống bên cạnh, đôi mắt chợt long lanh.

____Ba năm trước____

-Dahyun, nói cho chị biết đi, tại sao em lại đột ngột thay đổi như thế?

Cô gái với ánh mắt cầu khẩn nhìn Dahyun.

-Tôi không yêu chị nữa thì chia tay, thế thôi. Con người ai mà chẳng thay đổi, chỉ trách Minatozaki Sana chị quá ngốc nghếch thôi.

Dahyun lạnh lùng thốt ra từng câu từng chữ như muốn xuyên ngàn mũi dao vào trái tim Sana.

-Không đâu, em không phải người như vậy mà... hay là, hay là em xảy ra chuyện gì rồi? Em nói đi, chị và em sẽ cùng nhau giải quyết.

Đôi mắt Sana đã ánh lên tia đỏ, khóe mắt tràn ngập nước.

-Không gì cả. Chỉ là, tôi, tôi chán chị rồi! Từ nay đường ai nấy đi, mong chị đừng đến làm phiền tôi nữa.

Dahyun nhanh chóng rời khỏi bàn, cô sợ chỉ cần ở đây thêm chút nữa, bản thân nhìn thấy nàng khóc thì sẽ không nỡ rời đi, sẽ chạy lại ôm nàng vào lòng mà kể hết sự thật cho nàng nghe. Cô biết những lời nói ấy sẽ khiến Sana đau đớn, cũng sẽ khiến nàng hận cô nhưng thật sự cô đã chẳng còn cách nào khác.
________

[AllDahyun] LOVE IS...Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ