Mina uể oải đứng dậy rời khỏi bàn máy tính, cô đã nhìn nó suốt vài giờ liền. Những bài báo, những comment liên quan với vụ việc đó, cô đều đã đọc qua. Từ những lời động viên, an ủi cho đến những lời chỉ trích, nhục mạ đều đã xem hết.
Bất lực. Chỉ hai từ để diễn tả cảm giác của cô lúc này. Mọi chuyện sao lại thành ra như vậy, xuất hiện đột ngột và diễn biến quá nhanh đến nỗi chính cô là người trong cuộc cũng chẳng thể nào tiếp nhận. Lại còn chuyện JYP-nim xác nhận bức ảnh là thật nữa, cô nhớ rằng mình chưa hề chụp tấm ảnh đó cùng Bambam-sunbae...
Haizz... nghĩ đến Dahyun, không biết khi em ấy biết chuyện này sẽ phản ứng ra sao.
------------------Khi Dahyun về nhà cũng đã hơn 8 giờ tối. Không khí trong dorm có phần im ắng, tĩnh lặng hơn mọi khi. Trên sofa là Im Nayeon đang gối đầu lên đùi Minatozaki Sana, được người kia vỗ về ru ngủ. Ngay góc phòng là Hirai Momo cùng Yoo Jungyeon đang cặm cụi sắp xếp bộ lego mà Jungyeon vừa mua. Lịt đờ cùng hai nhóc hình như đã đi ngủ sớm. Đảo mắt lần nữa, không thấy bóng dáng Myoui đâu, chắc có lẽ chị ấy cũng đã về phòng.
---------------Nhẹ nhàng mở cửa phòng ngủ, liếc nhìn về phía giường, Mina ngủ rồi, trên tay cô vẫn cầm chặt chiếc điện thoại đã tắt ngóm. Haizzz... tự hứa với lòng, sau hôm nay sẽ tịch thu luôn cái điện thoại của người kia.
Ngồi xuống giường, ngắm nhìn khuôn mặt đang say giấc kia, em đã khoe với mọi người rằng người em yêu có gương mặt rất đẹp chưa nhỉ? Hàng mi đen cong vút, đôi lông mày thanh tú, cái mũi cao cao cùng đôi môi mỏng màu đào, hơn thế, trên gương mặt xinh đẹp còn được điểm xuyến vài nốt ruồi nho nhỏ, khiến cho cô trong mắt em càng thêm đáng yêu, càng thêm đặc biệt.
Ở Mina, em luôn nhận thấy cô phảng phất nét gì ấy rất thanh thoát, cao sang. Lắm lúc em cảm thấy biết ơn khi Thượng Đế đã ban tặng cho em một Myoui hoàn hảo như thế.
Một Myoui luôn ôn nhu, hết mực yêu chiều em. Một Myoui dù trầm lắng, ít nói nhưng đủ khiến một con nhóc tăng động như em phải bật cười. Một Myoui cứ âm thầm, lặng lẽ quan sát em mọi lúc, kể cả trên sân khấu hay tại các sự kiện, luôn là người đứng kế bên em, chăm chút em từng thứ. Một Myoui với vẻ ngoài dù mỏng manh, yếu đuối là thế nhưng nội tâm lại kiên cường, mạnh mẽ. Cô kiên cường đến nỗi, khiến em quên mất cô cũng là con gái, cũng biết buồn, biết khóc, biết giận hờn vu vơ.
Từng giọt, từng giọt cứ thế rơi xuống, rơi xuống gương mặt đang say giấc kia. Thật đáng ghét, hình như, em đánh thức cô dậy mất rồi.
-Ưm... Bé con, em về khi nào thế? Sao không gọi chị dậy? Ơ, sao Dahyunie của chị lại khóc? Ai làm em buồn sao? Nín đi, ngoan nào.
Ngồi dậy bế em vào lòng mình, cô ôn nhu vỗ về em.
-Em... Chị... Mina unnie... hức hức... oaaa
-Ngoan, nói chị biết, có chuyện gì làm bé con không vui sao? Bé con mít ướt, ai làm em không vui sao?
-Yah! Em không có mít ướt! Em cũng không phải bé con của chị nha, người ta 20 tuổi rồi.
-Được rồi, Dahyunie không mít ướt, Dahyunie là ngoan nhất, mau nói chị biết, đã xảy ra chuyện gì?
-Chị... em... Bambam-sunbaenim...
![](https://img.wattpad.com/cover/90993756-288-k300129.jpg)