Chương 59

140 11 4
                                    


  Có lẽ là nghĩ lại chuyện thương tâm, có lẽ thật sự bị Xán Liệt  dọa sợ, vừa dứt lời, Phác Nhiên òa khóc lớn.

Xán Liệt như mất hồn buông Phác Nhiên ra, ngồi sững người sau ghế sô pha, hai tay nắm chặt, biểu cảm lạnh lùng, cứng đơ, làm cho người ta không thể nhìn thấu tâm tình hiện tại của anh.

Nhìn anh như vậy, trong lòng Bạch Hiền đã đoán được một nửa, đồng thời trái tim cũng lạnh đi một nửa, cậu tưởng rằng hạnh phúc đã vẫy chào, chỉ cần  tiến lên là có thể bắt lấy, thì ra đó chỉ là ảo tưởng, kỳ thực bọn họ còn cách rất xa.

Tiếng khóc của đứa trẻ đã phá vỡ không khí yên lặng trong nhà, Vu Phân Phương vui mừng ôm lấy thằng bé nói với Xán Liệt, "Nó thật sự là cháu trai mẹ!". Tâm tình kích động khó có thể nói nên lời.

Xán Liệt không trả lời, trầm mặc, dường như đang đắm chìm trong hồi ức, mọi âm thanh xung quanh anh đều không để lọt tai.

Cô ấy đã chết, Tô Tuyết đã chết . . . Tin tức này rất đột ngột, tuy rằng anh hận cô, nhưng không nghĩ tới cô đã. . . Xán Liệt nắm chặt hai tay đè nén cảm xúc của bản thân.

Vu Phân Phương coi như Xán Liệt đã thừa nhận, càng vui sướng ôm lấy thằng bé, nhìn đi nhìn lại, kích động nói, "Đúng là cháu tôi rồi, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn này, rất giống Liệt hồi nhỏ, quả thật như cùng một khuôn đúc ra, khó trách lại quen mắt như vậy".

Nhìn cảnh tượng này, Bạch Hiền đột nhiên cảm thấy bản thân mình như người thừa. Thẫn thờ nhìn cảnh tượng hỗn loạn trước mắt, cậu không biết phải làm sao, đứa trẻ đúng là con của Xán Liệt, trong lòng bất giác co rút đau đớn. "Ụm. . . .". Sắc mặt bỗng nhiên biến đổi, dạ dày run rẩy một hồi, cơn buồn nôn lập tức ập tới, đã có kinh nghiệm từ trước,Bạch Hiền bụm miệng vội vàng chạy vào toilet. "Ọe. . . .". Tất cả những gì đã ăn lúc trưa và chiều đều nôn hết ra.

Bạch Hiền nôn nghén đã gọi những suy nghĩ tán loạn của Xán Liệt trở về, chạy vọt tới toilet, nhìn sắc mặt tái nhợt của cậu, trong lòng đau đớn, nửa ôm cậu, đau lòng hỏi, "Em rất khó chịu sao? Có muốn ăn chút mơ không?".

Dựa vào lồng ngực rắn chắc của anh, Bạch Hiền tái mặt, yếu ớt lắc đầu, Xán Liệt cau mày xoay người ôm lấy cậu, vội vàng bảo dì quản gia, "Dì nấu ít cháo trắng rồi mang vào phòng".

Xán Liệt nhẹ nhàng đặt cậu lên giường, giúp cậu đắp chăn cẩn thận, vén gọn tóc mái trên trán, ôn nhu nói, "Em ngủ một lát trước đi, khi nào cháo chín anh gọi". Giọng nói rất dịu dàng, thể hiện rõ sự quan tâm, chỉ là khi nói chuyện anh vẫn nhăn mày.
Bạch Hiền cười nhẹ, đưa tay khẽ vuốt ve mặt anh, dừng lại ở nếp nhăn giữa hai lông mày, xoa nhẹ cho đến khi nó giãn ra, mỉm cười nói với anh, "Đừng nhíu mày".

Xán Liệt sửng sốt, nắm tay cậu, hỏi, "Không có gì muốn hỏi anh sao?". Cậu nên hỏi chứ không nên bình tĩnh như vậy.

Bạch Hiền cười lắc đầu, làm bộ ngáp một cái, nhắm mắt lại, giọng điệu ngái ngủ nói, "Em muốn ngủ, lát nữa nhớ gọi em".

Anh hôn lên cái trán trơn bóng của cậu, "Ừm, em ngủ một lát đi, anh ra ngoài xem một chút". Anh còn có vài điều muốn hỏi thằng bé kia.

Nhìn bóng lưng Xán Liệt rời đi, nụ cười dần dần trở nên chua xót, cậu có thể hỏi gì đây? Hỏi đứa trẻ kia có phải con anh không? Haha, sự thật đã rõ ràng như vậy, cần gì phải hỏi nhiều. Thằng bé hẳn là con anh, hơn nữa nó từng này tuổi thì xem ra chuyện đã từ tám, chín năm trước, cậu còn có thể truy cứu gì nữa? Không thể, cậu không phải một người không hiểu lí lẽ. Quá khứ của anh cậu không có cách nào tham gia vào hay thay đổi được, chuyện duy nhất có thể làm là nắm chắc lấy hiện tại và tương lai cùng với anh. Dưới chăn, tay cậu vô thức đặt lên bụng mình.

Trong thư phòng ngập tràn khói thuốc, Xán Liệt yên tĩnh ngồi trước bàn làm việc, tập trung nhìn mặt bàn trống không như suy nghĩ điều gì, điếu thuốc trong tay đã sắp tàn, tàn thuốc rơi xuống mặt bàn trơn bóng, cuối cùng điếu thuốc chỉ còn lại một mẩu, tàn thuốc làm nóng tay anh, phục hồi lại tinh thần, mới chú ý tới điếu thuốc trong tay đã sắp cháy hết, đem mẩu thuốc lá cuối cùng dụi vào gạt tàn, lại rút thêm một điếu khác, tiếp tục châm lửa.

Xán Liệt không nghiện thuốc lá, bình thường lúc xã giao sẽ hút một, hai điếu, nhưng từ sau khi Bạch Hiền mang thai, anh đã không hút nữa, cho dù là người khác đưa tới anh cũng luôn khéo léo từ chối. Nhưng hôm nay vô cùng rối loạn, mà khói thuốc dường như có thể khiến anh an tĩnh lại. Nói ra thật buồn cười, anh không thích hút thuốc, nhưng lại phá lệ hút thuốc liên tục để lấy lại cảm giác yên bình.

Phác Nhiên nói năm nay nó tám tuổi, nếu dựa theo thời gian và lời nói của nó thì hẳn là không phải con anh, lúc anh rời xa Tô Tuyết đi Mĩ du học là chuyện của mười năm trước, đến khi trở về đã là chuyện của một năm rưỡi sau, ngày hôm đó trở về liền phát sinh chuyện kia, cho nên sau này bọn họ không tiếp tục nữa, mà Phác Nhiên năm nay mới tám tuổi, chắc chắn nó không phải con anh. Chỉ là sao nó lại giống anh như thế, điều này anh không thể giải thích, cũng không thể nghĩ thông suốt. Hơn nữa, thằng bé là do ai đưa đến? Vì sao Tô Tuyết lại nói với nó như vậy? Tất cả những chuyện này anh đều không thể nghĩ thông suốt, không thể suy xét cẩn thận.

Bạch Hiền nhẹ nhàng đẩy cửa thư phòng ra, một mùi khói thuối xộc vào mũi, nhíu mày, thấy Xán Liệt trầm tư ngồi trước bàn làm việc, trên tay là điếu thuốc đã cháy được một nửa

[longfic][ChanBaek] Người Vợ Bí MậtNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ