Chương 49: Ái Tình Là Men Say (2)
...Biệt thự Ưng Lâu...
Sáng thứ bảy, Vương Lãng Thần sau khi sắp xếp mọi việc ở công ty liền rảnh rỗi ở nhà cùng với vợ con. Thật ra hắn chỉ muốn cùng ở với vợ thôi (==") . Vì hôm nay là một ngày vô cùng đặc biệt.
Chính vì để thực hiện ý đồ của mình nên Vương Lãng Thần mới nghĩ ra kế sách đem hai tiểu tử siêu quậy kia về nhà bà nội. Thật ra hắn cũng không phải thuộc dạng đàn ông hẹp hòi gì, ganh tị với con mình. Nhưng mà rõ là hai tiểu tử song sinh nhà hắn đúng là đeo mẹ không gì bằng. Đã vậy buổi tối còn luôn nghĩ cách nhõng nhẽo làm sao để Hàn Lệ Ái ngủ với chúng. Hại Vương Lãng Thần hằng đêm giường đơn gối chiếc. Thật là muốn phát điên !
Sáng hôm nay, cô và hắn đã thảo luận sẽ đưa con về nhà bà cho chúng chơi một ngày. Lam Doanh tất nhiên rất vui mừng, ai có thể cưng cháu hơn bà chứ ? Từ sáng sớm đã gọi điện hối thúc hai vợ chồng hắn.
Hàn Lệ Ái cũng không ý kiến gì, rất yên tâm giao con cho bà. Cũng bởi đêm hôm qua, Vương Lãng Thần đã "mè nheo" với cô. Năn nỉ cô nguyên một ngày hôm nay dành cho hắn, dù gì cũng là kỉ niệm ngày cưới của hai người.
Người đàn ông này thật trẻ con quá đi.
" Phong Dư, Phong Hạ, mau lại đây "
Vương Lãng Thần thân hình cao lớn uy quyền khoanh tay đứng dựa vào xe.
Hàn Lệ Ái dắt hai đứa con trai của mình ra trước cửa nhà. Vừa nghe thấy tiếng cha gọi, hai đứa trẻ liền nhanh chân chạy đến chỗ hắn.
Hai cậu bé trạc chừng bốn tuổi, giống nhau như đúc. Vẻ ngoài khảu khỉnh lại xinh đẹp. Nhìn một cái đã muốn yêu.
" Cha, hôm nay chúng ta đi đâu vậy ? " - Phong Hạ bước đến kéo kéo tay cha mình.
Vương Lãng Thần cười cười, hai cánh tay to lớn nhấc bổng con trai lên - " Phong Hạ ngoan, cha sẽ đưa con qua nhà bà nội chơi, thích không ? "
Cậu bé có đôi má phúng phính phấn khích cười - " Rất thích ạ "
Trong lúc đó, cậu bé còn lại cũng tiến đến kéo vạt áo Vương Lãng Thần, nũng nịu nói - " Cha, Phong Dư cũng muốn đi "
Hắn hơi nghiêng đầu, vươn tay xoa đầu con trai, cười xoà - " Tất nhiên là được "
Trong lòng thầm cười, hai tiểu quỷ này rất thích qua nhà bà. Qua nhà bà liền được phá phách phòng vẽ tranh của bà. Mỗi lần, cô và hắn đến đón hai đứa con trai cưng là thấy bộ dạng chúng từ trên xuống dưới đều dính lem nhem màu vẽ.
" Được rồi, được rồi. Hai đứa mau vào xe đi nào " - Hàn Lệ Ái nhìn cảnh tượng ba cha con cười đùa liền bước đến thúc giục nói.
" Dạ ! "
Phong Hạ nhảy xuống khỏi tay cha, cùng em trai đồng thanh trả lời.
Hai đứa tiểu quỷ liền ba chân bốn cẳng chui vào đằng sau chiếc xe hơi đắt tiền. Cùng nhau chơi kéo, búa, bao trong xe rất vui vẻ.
Vương Lãng Thần nhìn người phụ nữ xinh đẹp diễm lệ trước mắt liền giơ tay kéo cô lại, giam cô trong vòng tay của mình.
Ngay lập tức, Hàn Lệ Ái có chút bất mãn nhìn hắn - " Anh đó, sắp đến giờ đi rồi. Còn muốn động tay động chân ? "
Hắn hai tay ôm chặt lấy cô, không kiêng dè gì gác đầu lên vai cô, đôi môi ranh mãnh cong lên tà mị - " Ai bảo em mê người như vậy làm gì. Làm anh muốn dứt ra cũng dứt không được "
Muốn cúi xuống hôn cô nhưng đã bị Hàn Lệ Ái đưa ngón tay chặn lại, gương mặt cô phiếm hồng - " Đại sắc lang, anh đã làm cha rồi mà không chịu đứng đắn gì cả "
Vương Lãng Thần nghe vậy bật cười lớn, xấu xa nói khẽ bên tai cô - " Ái Ái đêm nay em đừng hòng thoát khỏi anh "
" Thần, đừng như vậy nữa. Con đang đợi chúng ta kìa "
Cô gò má ngày càng đỏ. Tên đàn ông này thật hết thuốc chữa.
" Được rồi, tạm tha cho em vậy "
Vương Lãng Thần vui vẻ nói. Hai tay rời khỏi cơ thể cô. Hắn đi đến mở cửa xe cho cô.
Thấy thân ảnh xinh đẹp di chuyển ngồi vào xe. Hắn mới hài lòng đi vòng sang bên kia, ngồi vào ghế tài xế.
Sau khi đưa hai tiểu quỷ đến nhà bà, Vương Lãng Thần lái xe đưa cô về nhà. Bình thường, ngày này mấy năm trước, hắn sẽ đặt nhà hàng sang trọng cùng cô ăn một bữa tối lãng mạn hoặc là sẽ đưa cô đi du lịch.
Nhưng mà năm nay hắn muốn đặc biệt hơn một chút, hắn là sẽ tự làm bữa tối cho cô. Vương Lãng Thần còn muốn nghe cô đàn đàn Hạc cho hắn nghe. Từ lúc trái tim hắn thuộc về cô, hắn phát hiện cô cầm kỳ thi họa cái gì cũng giỏi. Hắn thích nhất là lúc cô đàn cho hắn nghe, dáng vẻ xinh đẹp của cô khiến hắn không thể rời mắt.
Ngày hôm nay, Vương Lãng Thần đã cho người làm và quản gia nghỉ hết. Bên trong ngôi biệt thự rộng lớn chỉ còn lại duy nhất mình cô và hắn. Sẽ không có ai làm phiền hai người hết .
Mặt trời bắt đầu lặn dần xuống phía chân trời, màu đỏ hoàng hôn ửng hiện sau những đám mây. Hàn Lệ Ái ngồi trong phòng đọc sách, bên cạnh cửa sổ.
Sau bao năm, cô vẫn xinh đẹp như vậy, diễm lệ như vậy. Người ta nói phụ nữ bước sang 30 thì đã già rồi nhưng cô vẫn trẻ đẹp như vậy. Làn da trắng sứ mịn màng, đôi mắt to tròn thơ ngây. Cô vẫn luôn toát lên khí thái trang nhã mà rực rỡ của nữ thần.
Ngón tay cô thon dài nhẹ nhàng lật từng trang sách. Một lát sau, Hàn Lệ Ái đặt quyển sách xuống, vươn vai một cái. Gương mặt ái diễm khẽ ngước mặt lên nhìn ánh mặt trời đang lặn dần.
Lâu rồi, cô mới có một ngày rảnh rỗi như thế này. Bình thường sau khi lo việc ở công ty xong, Hàn Lệ Ái lại chạy về nhà đón hai cục cưng. Cô luôn muốn tự mình đích thân đón con hơn là để vệ sĩ riêng đón chúng. Buổi tối lại cùng chúng chơi đùa. Nhiều lúc buổi tối còn phải "bồi" hắn. Làm cô một chút thời gian nghỉ ngơi cũng không có.
Đột nhiên, Hàn Lệ Ái nghe tiếng bước chân từ phía bên ngoài. Tiếp đó là cánh cửa phòng được mở ra. Người đàn ông thân hình cao lớn anh tuấn đứng ngay cửa phòng nhìn cô, ánh mắt chan chứa nhu tình.
Bao nhiêu năm đã trôi qua như vậy, cảm giác khi nhìn thấy cô khiến cho trái tim hắn đập loạn nhịp chưa bao giờ dứt. Sự nhung nhớ triền miên khi hắn không được gặp cô cũng chẳng bao giờ kết thúc.
Yêu em, nhớ em và cần em là việc mà mỗi ngày tôi đều làm.
Hàn Lệ Ái hướng đôi mắt kiều diễm về phía hắn. Đôi môi xinh đẹp khẽ nhoẻn miệng cười hạnh phúc.
Vương Lãng Thần nhanh chân bước về phía cô, ôm lấy cô vào trong lòng.
" Phu nhân của anh, bữa tối đã chuẩn bị xong rồi "
Hắn thỏ thẻ vào tai cô lời mật ngọt.
" Vâng " - Cô ngoan ngoãn trả lời hắn. Hai cánh tay trắng nõn vòng tay qua cổ hắn.
Cánh môi anh đào rướn lên chạm vào đôi môi mỏng của hắn. Dự rằng chỉ là chạm nhẹ một chút, nhưng ai ngờ Vương Lãng Thần đã biến bị động thành chủ động. Cuồng nhiệt xâm nhập khuôn miệng nhỏ nhắn.
Hàn Lệ Ái có chút khó thở, mấy năm vợ chồng hắn hôn cô còn nhiều hơn cơm bữa. Nhưng cô chưa bao giờ chống đỡ nổi sự cuồng dã của hắn. Hơi thở yếu ớt bị hơi thở nam tính quấn quýt sít sao. Dường như chỉ muốn hòa nhập vào nhau.
Một lúc sau, Vương Lãng Thần mới chịu buông tha cho cô. Hàn Lệ Ái thở hổn hển khi vừa được giải thoát.
Nhìn gương mặt cô ửng đỏ lại càng thêm mê người, khóe môi ranh mãnh cong lên hài lòng - " Thế nào, phu nhân em hài lòng với nụ hôn của anh chứ ? "
" Xấu xa, ai thèm chứ ? " - Hàn Lệ Ái có chút tức giận mắng hắn. Biết trước như vậy cô sẽ không chủ động hôn hắn.
Nghe vậy, Vương Lãng Thần lại càng cười. Hắn rất thích cô mắng hắn khi đang xấu hổ. Lúc đó gương mặt cô càng chuyển đỏ, đôi mắt to tròn trừng trừng nhìn hắn rất xinh đẹp.
" Phải không đó, mới vừa rồi là ai chủ động hôn anh đây ? " - Hắn lại càng xấu xa hỏi.
" Không thèm nói với anh, đồ háo sắc "
Hàn Lệ Ái vừa thẹn vừa giận đẩy hắn ra, bước nhanh xuống phòng ăn.
Vừa bước xuống phòng ăn, Hàn Lệ Ái đã ngạc nhiên nhìn thấy hình ảnh trước mắt. Món ngon mỹ vị đều nằm trên chiếc bàn ovan lớn. Lại điểm thêm mấy ngọn nến lung linh. Quả thật tạo nên một bầu không khí rất lãng mạn.
Tuy rằng cô đã thừa biết tài nghệ nấu ăn của hắn nhưng mà không ngờ hôm nay hắn lại trổ tài ẩm thực từ phương Đông đến phương Tây như vậy.
Bất ngờ, có cánh tay vòng lấy eo cô từ phía sau. Vương Lãng Thần ngắm nghía vẻ mặt đầy ngạc nhiên của cô, cười cười - " Em nhìn xem làm gì có ai đảm đang hơn chồng em chứ ? Vậy mà suốt ngày em cứ suốt ngày hắt hủi anh "
Hàn Lệ Ái liền dùng cùi trỏ thúc nhẹ vào bụng hắn - " Lẻo mép vừa thôi, ai hắt hủi anh đâu ? "
" Ái Ái, mau lại đây "
Vương Lãng Thần ôm cô đến gần bàn ăn, kéo ghế cho cô ngồi rồi kéo ghế đến ngồi bên cạnh cô.
Hắn từ tốn cắt từng miếng thịt cho cô. Một lúc sau, Vương Lãng Thần nâng ly rượu vang đỏ lên chạm ly cùng cô.
" Ái Ái, mừng bốn năm kỷ niệm ngày cưới của chúng ta "
Hắn luôn ghi nhớ ngày này trong lòng. Là ngày mà cô hoàn toàn trở thành người phụ nữ của hắn.
Cô nhấp một ngụm rượu vang rồi mỉm cười với hắn. Đột nhiên, cô có chút lo lắng liền lên tiếng hỏi - " Thần, để con chơi bên nhà mẹ sẽ không sao chứ ? Em chỉ sợ mẹ mệt "
Vương Lãng Thần đang cắt thịt cho cô liền đặt dao nĩa xuống. Một tay đưa lên nhéo má cô - " Sẽ không sao đâu, em đừng lo lắng. Mẹ mừng còn không kịp, em cũng biết mẹ rất cưng cháu mà. Anh cũng đã có thuê quản gia và người làm bên nhà mẹ với lại Phong Hạ và Phong Dư của chúng ta cũng rất nghe lời bà, sẽ không quậy phá đâu "
" Được rồi, em đừng lo lắng nữa. Đêm hôm nay là khoảng thời gian riêng của chúng ta. Đừng để những điều khác làm em phân tâm " - Vương Lãng Thần dịu dàng nói.
Gương mặt cô liền dãn ra, gật đầu một cái.
Ăn tối xong, Hàn Lệ Ái chủ động nắm tay hắn kéo ra phòng khách, đẩy nhẹ hắn xuống ngồi ghế sopha. Khuôn miệng nhỏ nhắn cong lên tựa cánh hoa đào, đôi mắt ẩn chứa sự ngọt ngào.
Cô bước đến chiếc hạc cầm nạm ngọc lớn được đặt ngay một góc phòng. Đàn hạc vốn dĩ rất đắc tiền, chế tạo ra nó rất công phu, đàn được cũng không phải chuyện dễ. Phải dày công khổ luyện rất nhiều. Âm thanh của đàn hạc giống với ghitar nhưng âm sắc của giai điệu đa dạng và mềm mại hơn.
BẠN ĐANG ĐỌC
[FULL - HE] Dạy dỗ vị hôn phu
RomanceBộ này là mình tìm được sau khi đọc ver của bạn @linhchi445 Đây là bản gốc, ko có chỉnh sửa gì hết, chỉ là up lên thui. Mọi người vào đọc ủng hộ tích cực nha! _________________________________________________________________________________ Văn Án C...