Chương 2: Sự Kiện Xi Xi Nhục Nhã Nhất Quả Đất Của Độ Khánh Tú

166 8 0
                                    

  Sau khi sự kiện "trứng bác cà chua" đi qua, suốt hai tháng liền tôi vừa thấy Xán Liệt là trốn, nếu đi học, nguyên cả buổi tôi đều trừng mắt nhìn sách giáo khoa, nhìn lên bảng, tuyệt đối không nhìn hắn.

Bởi vì vừa nhìn thấy hắn, tôi cũng rất xấu hổ, tôi đang ở thời kì trưởng thành, cảm thấy như thể toàn bộ sự trong sạch đều bị hủy hoại, không mặt mũi gặp ai.

Xán Liệt lại giống như không có việc gì, giống như sớm quên hết việc này vậy.

Vì vậy, tôi nghĩ, đều đã xảy ra lâu như vậy, tôi có tất yếu găm mãi trong lòng, coi đó là một cơn ác mộng không.

Ừ, tôi cảm thấy ý nghĩ này rất tốt, cả người cũng lập tức cảm thấy thoải mái hơn.

Tới buổi trưa ăn cơm, tôi sôi nổi đi căn tin lấy cà mèn, lúc đi tới chỗ rẽ tôi lại đâm vào Xán Liệt đang đi từ một hướng khác tới.

Chờ tới khi phát hiện là hắn, tâm trạng như chim nhỏ của tôi lập tức trầm lại, tuy trong lòng đã đã làm công tác tư tưởng nhưng khi gặp được đương sự, vẫn cảm thấy hơi ngượng.

Nhưng mà tôi là một đứa luôn cho rằng mình cứng cỏi, quay đầu bước đi hoặc xoay người bỏ chạy tôi làm không được, vì vậy tôi làm một chuyện thực vô sỉ, nhấc chân lên đá về phía hắn một phát.

Đá người ta xong, tôi còn gào lên một tiếng, "Tránh ra!"

Xán Liệt tự nhiên vừa bị đá lại vừa bị gào liền đứng dại ra.

Tôi thấy hắn không tránh ra, cũng không đi vòng quà mà lại dám đẩy ra hắn, sau đó hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang đường hoàng đi qua.

Ai, không có cách nào khác, bà đây chính là người như thế.

Chờ đi xa được một khoảng, tôi mới dám vụng trộm quay đầu lại nhìn hắn, một cước kia của tôi dùng hết mười thành công lực, không biết có làm bị thương hắn không, lại nhìn thấyXán Liệt đi ngay đằng sau tôi.

Vẻ mặt của hắn còn đen hơn cả Bao Công.

Hai cặp mắt vừa đối nhau, tôi liền sợ tới mức nhanh chân bỏ chạy.

Tôi chạy, hắn ở phía sau cũng bắt đầu đuổi theo.

Tôi sợ tới mức không hiểu gì, nghĩ là hắn muốn báo thù, liền càng ra sức chạy, ý đồ bỏ xa hắn, nhưng hắn chạy cũng nhanh lên, cũng liều mạng đuổi theo tôi.

Tôi hoảng không phân biệt được đường nào với đường nào, chạy ra hành lang của dãy lầu, liền chạy về hướng sân thể dục, hắn cũng chạy theo, ai đi ngang qua sẽ thấy hai bọn tôi như hai kẻ thần kinh, một trước một sau chạy hùng hục ở sân thể dục.

Chạy một vòng, lại một vòng.

Ai không biết còn tưởng hai bọn tôi đang tập chạy 400m không chừng.

Bình thường tôi học thể dục cũng rất tốt, nhưng dần dần sức chịu đựng đến cùng, chạy không nổi nữa, quay đầu lại nhìn Xán Liệt, phát hiện hắn cũng sắp đuổi kịp.

Lúc này, tôi hoảng sợ, bắt đầu chảy nước mắt, vừa chạy vừa hét to, "Bớ người ta, giết người, Xán Liệt đánh con gái!!"

Vừa kêu xong, Xán Liệt cũng đuổi kịp, chụp tay lên vai tôi.

Tôi liền nhảy dựng lên, quay đầu lại đá thêm cái nữa.

Xán Liệt giống như dự đoán được, né tránh, một tay chụp lấy tôi làm cho tôi dừng lại.

Tôi chỉ có thể dừng lại, tôi nghĩ hắn sẽ đánh tôi, liền rút tay ra, sợ tới mức ngồi chồm hổm xuống, ôm lấy đầu.

Nhưng mà đợi nửa ngày, cũng không thấy hắn ra tay.

Tôi thả tay xuống, ngẩng đầu nhìn hắn, thấy hắn cũng đang nhíu mày trừng mắt nhìn tôi, "Ai nói tôi muốn đánh cậu? Tôi không đánh con gái."

"Vậy tại sao cậu đuổi theo tôi?"

"Vậy tại sao cậu lại chạy?"

Vớ vẩn, tôi đá cậu làm sao không bỏ chạy được?

Nhưng tôi lại ngượng ngùng không nói ra được, tôi chỉ có thể nói, "Tôi rèn luyện sức khỏe không được à."

Nhìn xem lí do của tôi đi, vừa rồi còn lớn tiếng nói người ta giết người, đánh người, bây giờ lại lật lọng.

Hắn có vẻ lười tôi tranh luận với tôi, nói với tôi, "Tôi có chuyện muốn nói với cậu."

"Ai! Bây giờ cậu có thể nói được rồi." tôi ngồi trên mặt đất đáp lại.

Hắn đầu tiên là chậc một tiếng, nhìn thấy tôi còn ngồi, hắn cũng ngồi xuống, sau đó nói, "Cũng không có gì, thật ra hôm đó cái gì tôi cũng không nhìn thấy."

Cái gì cũng không nhìn thấy? tôi chưa kịp nghĩ ra gì, đợi tới lúc nghĩ ra rồi, mặt đỏ như đít khỉ, "Cậu nói bậy, rõ ràng là cậu...bằng không tại sao mặt cậu lại đỏ."

Hắn hình như bị tôi nói trúng rồi, gãi gãi đầu, mặt cũng đỏ một cách rất khả nghi.

"Vậy cậu cũng đừng để tâm vào chuyện vụn vặt, cho dù bị thấy thì lại làm sao, cậu cũng chả mất miếng thịt nào."

Cái này...cái này... có thể xem như là an ủi tôi sao?

"Xem như tôi xin lỗi được không, vừa rồi cậu lại đá tôi, coi như huề."

Tôi không dám nói không được, bây giờ nghĩ lại, cũng không phải hắn cố ý, tôi lại đem hết giận trút lên người hắn, nói đi nói lại cũng là tại tôi sai, tôi lại còn đá hắn trong khi hắn lại vô tội.

Đối với một đứa con gái đang trong thời kỳ trưởng thành bắt đầu hiểu được quan hệ nam nữ lại xảy ra việc xấu hổ như vậy, trong lòng luôn khó chịu, dù gì cũng là hắn có lợi.

Nhưng mà cứ tính toán chi li việc này hoài, ngược lại lại là lòng dạ tôi hẹp hòi.

Nếu hắn đã xin lỗi rồi, chuyện này cho qua luôn đi.

"Tôi có làm cậu bị thương không?" dù gì cũng phải quan tâm hắn một chút.

Hắn lắc đầu, "Quần áo rất dày, không có chuyện gì."

" Vậy...vậy...cứ như vậy đi!" tôi đứng dậy, chạy lâu như vậy, bụng đã lép kẹp, "Tôi muốn đi ăn cơm!"

Tôi đi về phía căn tin, Xán Liệt lại đi phía sau tôi.

"Sao cậu lại đi theo tôi?"

Xán Liệt trừng mắt liếc tôi một cái, "Cậu muốn ăn cơm lại không cho tôi ăn à? Ai hại tôi chưa ăn cơm đói bụng lại chạy hùng hục ở sân thể dục?"

Tôi rụt cổ lại, lầm bầm trong lòng, ai biểu cậu đuổi theo tôi làm gì.

Cầm cà mèn, hai chúng tôi đi về lớp học, sắp tới giờ vào học buổi chiều, mấy đứa bạn đã sớm ăn cơm xong, không có ai ăn với tôi, tôi chỉ phải ngồi tại chỗ mình ăn cơm với Xán Liệt.

[CHUYỂN VER][LONGFIC][CHANSOO] Ông Xã Là Phúc Hắc Đại Nhân [HOÀN]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ