Chương 200: Sorry

14.2K 197 4
                                    


  "Cô ấy không phải là tân ảnh hậu Hạ Tuyết ở nước Pháp sao? Nữ diễn viên nổi tiếng nhất được đề cử Giải Kim Mã trong năm nay! !" Có người kinh hô!

Tất cả mọi người đều xôn xao bàn tán. . . . . .

Hạ Tuyết dường như không để ý những lời nói xung quanh, chỉ mỉm cười kéo nhẹ khuỷu tay Daniel, hướng về cô dâu chú rể phía trước mặt đi đến, nhưng khi cô liếc mắt nhìn thấy một đôi mắt như con báo nhỏ, ánh mắt của cô nhanh chóng chớp lên, lúc mí mắt tiếp xúc gương mặt đông lạnh và nghi ngờ của Hàn Văn Hạo, trong đầu cô tức khắc trống rỗng, tất cả hình ảnh sáu năm trước lùa về, cái đêm lạnh giá, tuyết bay tán loạn, nụ hôn trong xe và lời nói lạnh lùng, vô tình của anh lúc cô sinh bảo bối, từng hình ảnh quay cuồng trong đầu cô, trái tim cô nổ ầm căng thẳng, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào ánh mắt của anh, nắm chặt cánh tay Daniel . . . . .

"What's wrong?" Daniel quan tâm cúi đầu hỏi: "Chỗ nào không thoải mái?"

Hạ Tuyết gắt gao nhìn Hàn Văn Hạo, vẻ mặt anh vẫn lạnh lùng, ngạo mạn bá đạo, chỉ là sáu năm không gặp, mọi thứ xung quanh anh dường như càng đặc sắc hơn, năm tháng không in dấu vết trên khuôn mặt của anh, làm cho anh càng thêm hấp dẫn, vừa nhìn thấy thì biết sự nghiệp, giang sơn mỹ nhân đắc ý. . . . . . Cô không nhịn được nhìn về phía cô gái đứng bên cạnh Hàn Văn Hạo, Dạ Thiên Thiên đâu rồi? Trước mặt là một cô gái thanh lịch đoan trang, có lẽ càng thích hợp làm con dâu nhà họ Hàn, cô nhàn nhạt cong môi cười lạnh. . . . . .

Hàn Văn Hạo nhìn Hạ Tuyết mặc chiếc váy dài tao nhã, dáng người uyển chuyển, xinh đẹp động lòng người, tự tin đi về phía anh, ánh mắt vẫn như sáu năm trước, nhìn thẳng vào anh, không biết sợ hãi, càng thêm dũng cảm khiêu chiến, ánh mắt của anh gắt gao dừng lại trên người cô, không chút thả lỏng!

Hạ Tuyết đón nhận ánh mắt của anh, cũng không buông lỏng chút nào!

Daniel dắt tay Hạ Tuyết, mỉm cười đi tới trước mặt trưởng bối nhà họ Hàn, kính trọng, lễ phép chào hỏi, Hạ Tuyết cũng bình tĩnh mỉm cười nhìn bộ dáng lão trưởng bối nhà họ Hàn uy nghiêm, nhìn Trang Minh Nguyệt tao nhã, hiền tuệ thì biết ba người con tự nhiên giống cha, mẹ, đầu tiên cô chào hỏi hai người trưởng bối đúng mực, cuối cùng trong từng ánh mắt ngạc nhiên, ngẩng mặt xoay người lại, nhìn về phía Hàn Văn Hạo, ánh mắt lấp lánh, lại nhìn thấy Hàn Văn Vũ và Hàn Văn Kiệt, hai ân nhân của cô, cô kích động nhìn chằm chằm bọn anh, sâu kín xúc động nở nụ cười, sau khi về nước, lúc này nhìn thấy bọn anh, trong lòng nảy sinh cảm xúc mạnh mẽ, giờ phút này rất muốn đi tới trước mặt bọn họ, kể lại mọi chuyện xảy ra trong sáu năm qua, nhưng sáu năm rồi, tất cả mọi chuyện đều nuốt xuống cổ họng, không nói nên lời. . . . . .

Hàn Văn Vũ và Hàn Văn Kiệt vẫn còn chìm trong rung động, chưa hồi phục tinh thần, bọn anh như lạc vào trong giấc mơ thần thoại nhìn thấy gương mặt xinh đẹp, tinh xảo của Hạ Tuyết, làm bạn bên cạnh một hoàng tử, thậm chí Daniel tôn quý hơn so với hoàng tử, tất cả mọi chuyện đều thay đổi, dường như mọi thứ xung quanh Hạ Tuyết đã bị vận mệnh xé đôi, một nữa thế giới kia, Hạ Tuyết đón bông tuyết ca hát, một nữa thế giới này, Hạ Tuyết đã tự tin, tôn quý đứng trong đám người, giống như một nữ hoàng tiếp nhận tán thưởng của mọi người. . . . . . Cô xinh đẹp, cô thật sự rất xinh đẹp. . . . . .

Hạ Tuyết kích động vừa định nhỏ tiếng gọi Hàn Văn Vũ và Hàn Văn Kiệt, nhưng Daniel đã dắt tay cô đi tới trước mặt Hàn Văn Hạo và Tần Thư Lôi, ánh mắt bốn người nhìn nhau! !

Hạ Tuyết buộc phải đón nhận ánh mắt của Hàn Văn Hạo một lần nữa, từ lúc cô nhìn anh đến giờ, ánh mắt anh vẫn gắt gao nhìn cô, ngoại trừ nghi ngờ và giật mình thì không có bất kỳ tình cảm nào, vẫn giống sáu năm trước, anh vẫn là người lạnh lùng, vô tình, cô khẽ cắn răng, cũng không khách khí nhìn anh. . . . . .

Daniel vẫn chưa phát giác ra Hạ Tuyết không thoải mái, lịch sự vươn tay mỉm cười nói với Hàn Văn Hạo: "Chúc mừng lễ đính hôn Hàn tổng. . . . . . Lấy vợ đẹp đôi. . . . . . Mong anh hạnh phúc trong tương lai. . . . . ."

Hàn Văn Hạo chậm rãi chuyển ánh mắt nhìn Daniel, phong thái tôn quý, khuôn mặt đẹp trai mê người, ánh mắt ôn hòa, không quá tương xứng với ánh hào quang cơ trí, anh nhàn nhạt nhìn người đàn ông ưu tú này, sau đó vươn tay nhẹ nhàng nắm chặt tay Daniel, nói: "Cám ơn anh đã tới tham gia bữa tiệc đính hôn của chúng tôi ...... Đây là hôn thê của tôi ...... Thư Lôi ......"

"Chào anh...... Daniel tiên sinh ......" Tần Thư Lôi lễ phép vươn tay......

Daniel bắt lấy bàn tay thon dài như ngọc của cô, cúi người xuống hôn nhẹ lên bàn tay của cô, nói: "Chúc mừng cô...... Đây là bạn gái của tôi ...... Hạ Tuyết!"

"Đã nghe danh tiếng lớn của cô! Trong khắp cả nước, vì bộ phim của cô mà sôi trào!" Tần Thư Lôi dịu dàng cười nói.

Hạ Tuyết nhàn nhạt cười, gật đầu, dịu dàng nói: "Cám ơn. . . . . . Tần tiểu thư đã từng đến hoàng cung dự tiệc tối với Eva chúng tôi, đáng tiếc lúc ấy tôi không biết cô là vị hôn thê của Hàn tổng, không vào chào hỏi. . . . . ."

Hàn Văn Hạo nhanh chóng nhìn Hạ Tuyết, nhớ tới buổi tối sáu năm trước, buổi tối trời mưa to, cô ôm điện thoại, ở đầu bên kia vừa khóc vừa cười ......

"Sau này có cơ hội, chúng ta gặp nhau tán gẫu ít ngày. . . . . ." Tần Thư Lôi mỉm cười nói, cùng Hạ Tuyết gật đầu thăm hỏi, cuối cùng Hạ Tuyết nhìn vào ánh mắt Hàn Văn Hạo, nhớ tới sáu năm trước, lời nói của anh lạnh lùng, trong lòng cô vẫn căng thẳng, ngẩng mặt lên, nở nụ cười mê người, nói: "Hàn tổng. . . . . . Đã lâu chúng ta không gặp rồi. . . . . ."

"Các người biết nhau?" Daniel và kinh ngạc hỏi bọn anh!

Hàn Văn Hạo và Hạ Tuyết cùng gắt gao nhìn đối phương, đồng thời nói: "Biết! !"

Nhân viên phục vụ bưng 4 ly sâm banh đưa tới. . . . . .

Bốn người cùng cầm lấy ly sâm banh trong tay, cụng ly, sau đó khi Hàn Văn Hạo chạm ly với Hạ Tuyết, tay của anh đột nhiên dùng sức chạm mạnh ly rượu, Hạ Tuyết không kịp đề phòng, ngón tay thả lỏng, mắt thấy cái ly chuẩn rớt xuống, Hàn Văn Hạo nhanh chóng vươn tay, nắm chặt cái ly trong tay của cô, chớp ánh mắt nóng bỏng nói: "Cẩn thận một chút!"

Hạ Tuyết đột nhiên tức giận, mỉm cười nói: "Cám ơn!"

Cô vừa nói xong, cũng đã nhìn thấy Hàn Văn Hạo đang dùng sức nắm chặt mu bàn tay cô, có chút đau, càng lúc càng đau! Cô lạnh lùng cười, ngón tay nhẹ nhàng buông lỏng, ly sâm banh trong tay trực tiếp đổ xuống ống tay áo của anh, cái ly rơi xuống thảm cỏ. . . . . .

Rốt cuộc Hàn Văn Hạo buông lỏng tay cô. . . . . .

"A. . . . . ." Tần Thư Lôi kêu lên. . . . . .

"Sorry!" Hạ Tuyết thật sự xin lỗi cười nói.

Vẻ mặt Hàn Văn Hạo lạnh lùng, giơ ống tay áo của mình, nhìn thấy bị ẩm ướt một góc, cười nhạt nói: "Không có gì. . . . . ."

Hạ Tuyết lạnh lùng trừng mắt anh, cười châm biếm. . . . . .

Daniel ôm nhẹ chiếc eo nhỏ nhắn của Hạ Tuyết, nắm cằm của cô nói: "Hey! Em rót rượu trên tay áo của thân sĩ rồi. . . . . . Thật vô cùng xin lỗi, có đôi khi cô ấy vô cùng bướng bỉnh. . . . . . Có đôi khi lại vô cùng sơ ý. . . . . ."

Hạ Tuyết nở nụ cười mê người nhìn Daniel.

Hàn Văn Hạo lạnh lùng nhìn chằm chằm cô  

VỢ TRƯỚC GIÁ TRÊN TRỜI CỦA TỔNG GIÁM ĐỐCNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ