2. Hứa với tớ, rằng cậu sẽ sống tốt

2.1K 280 14
                                    



Seoul, năm 2015.

"Jiminie, cậu phải sống tốt nhé, hứa với tớ, cậu nhất định phải sống thật tốt, thật khỏe mạnh, thay cả phần tớ nữa..."

"Jiminie, tớ yêu cậu, Taehyung này yêu cậu, cho đến tận lúc tớ chết."

"Jiminie, Minie, Park Jiminie..."

"Nói đi, hãy nói đi, nói với cậu ấy trước khi quá muộn..."

Park Jimin giật mình tỉnh giấc giữa đêm khuya, mồ hôi chẳng hiểu sao lại vã ra như tắm trong tiết trời mùa đông lạnh lẽo khắc nghiệt. Nhìn qua bên giường đối diện, thấy bóng dáng cuộn tròn như con gấu trong ổ chăn bông của người bạn thân kiêm bạn cùng phòng, Jimin vẫn chưa thể định hình được đây là thật hay là mộng. Nếu là thật, sao cậu lại có cảm giác như đã ngàn kiếp rồi mới được nhìn thấy Taehyung. Nếu là mộng, thì tại sao hơi thở của Taehyung lúc này lại thật như vậy, tại sao những lời thì thầm trong giấc mộng ban nãy nghe lại đau thương đến thế...? Đến mức, Jimin dường như thấy nước mắt mình đã rơi trong cơn mộng mị.

Hơn nữa, câu nói cuối cùng mà cậu nghe trong mơ ấy, là giọng ai? Nói cái gì...?

Sự bất an khiến Jimin không kìm được mà bước xuống giường, xỏ đôi dép con gấu mua đôi với Taehyung, ôm cả gối mò qua phía đối diện chui tọt vào ổ chăn ấm áp của cậu bạn gầy gò bé nhỏ, ôm bóng dáng dấu yêu vào lòng, Jimin thỏa mãn nhắm mắt ngủ tiếp.

Là thật rồi, Jimin thầm nghĩ, ấm và mềm thế này cơ mà...

Cậu Park tranh thủ lợi dụng ôm ôm sờ sờ một lúc, vô cùng hạnh phúc mà ngủ thẳng cẳng đến tận sáng hôm sau.

Jimin chưa từng nói cho Taehyung biết rằng cậu thích ôm em đến thế nào, thích vuốt lưng để em ngủ ngoan đến thế nào, cũng chưa từng nói cho Taehyung biết rằng cậu yêu em bằng tất cả những năm tháng quý giá nhất của tuổi trẻ. Những thứ tình cảm vị kỉ nhỏ bé này, Jimin nguyện chôn chặt dưới đáy lòng, một mình gánh chịu những nỗi đau khổ của cái gọi là tình đơn phương cũng nhất quyết không thể làm ảnh hưởng đến ước mơ và tương lai của Taehyung được.

Trước khi chìm sâu vào giấc ngủ, Jimin dường như vẫn nghe thấy giọng ai đó, rất trầm và rất khàn, như vọng lại từ một hố sâu hun hút đáy.

"Hãy nói đi..."

Lúc Jimin thức dậy đã là 7h sáng hôm sau, Taehyung vẫn chưa thức giấc, vẫn nằm cuộn tròn như gấu con ngủ đông trong ổ chăn. Hôm nay họ không có lịch trình, chỉ là vẫn phải đến công ty tập nhảy, tập viết lời, luyện thanh nhạc... cái kiếp làm idol nugu ngoài việc luyện tập ra thì cũng chỉ có tập luyện, không ngừng nâng cao kĩ năng chờ ngày tỏa sáng. Jimin tin rằng ngày đó nhất định sẽ đến thôi, vì Taehyung và cậu xứng đáng được hưởng mọi thứ tốt đẹp nhất trên đời.

Đã bao lần Jimin bắt gặp ánh mắt Taehyung nhìn theo một nhóm idol mới nổi thuộc công ty lớn nào đó đầy khao khát. Đã bao lần cậu và Taehyung cúi gập người chào cả tiền bối lẫn hậu bối trong cánh gà mà chẳng được bất kì ai quan tâm hay chào lại. Đã bao lần cậu và Taehyung tập luyện thâu đêm rồi tựa vào nhau mà ngủ thiếp đi trong phòng tập, với cơ thể rã rời. Đã bao lần cậu Taehyung nhìn một vài fan hâm mộ ít ỏi đứng chờ họ bên ngoài công ty thâu đêm mà cảm động đến rơi nước mắt. Mỗi lần như thế, Jimin lại thề rằng họ nhất định phải thành công, chắc chắn phải thành công., vì chính bản thân họ, cũng vì những người yêu thương họ nữa.

[Shortfic | AllV] Mộ tình | The grave of loveNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ