Chương 2.2

1.3K 125 4
                                    

Không được, phải lạc quan!
NamJoon cúp điện thoại, dẫu sao cũng chỉ là dạy học một học sinh bất thường, không nên lo lắng quá.
NamJoon biết, nhà trường biết, khó trông đợi gì ở Kim TaeHyung. Tính cách không tốt, học hành không tốt, ngoại hình cực tốt. Lần trước là y nỡ từ chối cậu ta, lần này chắc chắn không dám cả gan từ chối vị giám đốc họ Kim cao ngạo kia.
Cơ bản là, y từ chối Kim TaeHyung, tám phần mười là thật: y rất bận.
Bận rất nhiều chuyện: tài liệu, giáo án, kèm cặp học sinh khóa dưới,... Chưa kể lại phải gửi tiền rất nhiều chi tiêu hàng tháng về cho cha mẹ, cật lực làm vẫn cứ khó sống.
Vậy nên, không vui vẻ gì những cứ phải làm.
Bởi vì, dạy học, là điều tuyệt vời nhất giáo viên đem lại !
o0o
NamJoon không muốn bước chân ra khỏi nhà.
Có thể là vì ngoài trời đang rất nắng.
Hoặc có thể vì tâm tư y đang ngán ngẩm đến phát bệnh.
Vì vậy y rất khôn ngoan đi nhờ xe lão Park SungWoo hàng xóm vốn không ưa y. Kể từ khi nhìn thấy y lão đã không thích, chắc là do mệnh xung khắc. Tuy nhiên từ lần y làm gia sư giúp tiểu Park gia thi đỗ đại học, Lão chín phần mười đã nể vị nam nhân có gương mặt thanh tú này. Vì vậy, bất cứ chuyện gì NamJoon cần, lão đều sẵn sàng giúp đỡ.

"Phải đi dạy sao? Hôm qua cậu nói được nghỉ mà!" Park SungWoo không nỡ từ chối, chỉ biết làu bàu cho NamJoon mượn xe.
NamJoon rất ngại lợi dụng lòng tốt của người khác thế này, song, rốt cuộc y phải nghĩ cho bản thân mà thôi. Y khẽ mỉm cười, không giải thích, thấp giọng cảm ơn.
...
Nắng.
Ngày càng nắng.
May mà đã đến nhà Kim TaeHyung.
NamJoon rất muốn ngẩng đầu lên nhìn căn nhà của gia tộc họ Kim, song lại không muốn tỏ ra khiếm nhã, đành bình lặng đứng chờ.
Buồn quá, trời rất nóng, chờ đợi thế này thật nhàm chán, lại không có gì tiêu khiển, càng không muốn nghĩ tới việc tiếp tục giáp mặt Kim TaeHyung.
Y khẽ thở dài, cảm thấy cuộc sống thực bất công.
"Bạn học của TaeHyung sao?"
Một người phụ nữ mở cửa, xinh đẹp hết mức. Dáng vẻ kiều diễm lại tự nhiên vô cùng, tuy vẫn có khoảng cách giữa hai người nhưng NamJoon lại một mực cảm thấy vô cùng có thiện cảm. Lúc đầu, y cứ tưởng với gia thế như vậy, một người giúp việc sẽ mở cửa, ai ngờ, lại là một nữ nhân vô cùng xinh đẹp. Nhìn khuôn mặt cũng có thể ước chừng trên dưới y chút tuổi.
"Không, tôi là giáo viên" NamJoon vô cùng điềm tĩnh khẽ cười.
Nữ nhân nhìn y, chớp chớp mắt rất ngạc nhiên, sau đó kéo tay y rất nhanh khiến NamJoon thập phần không kịp phản ứng,
"Thầy Kim sao? Xin lỗi, mời vào, mời vào"
Dễ thương...
Tất cả những gì y có thể nghĩ khi nhìn nữ nhân này là như vậy, chợt bất giác khiến y nhớ đến người mẹ ruột thịt của mình, cũng dễ gần hoạt bát như vậy.
Nữ nhân khoác tay y, rất hồn nhiên kể nhiều chuyện, nào là Kim TaeHyung học hành thế này, nào là lão gia bận việc thế kia, rồi thì rất nhiều chuyện dễ thương, khiến người khác lay động.
Kim NamJoon rất lâu chưa có cảm giác này, không biết nên buồn hay vui. Bất quá, thỉnh thoảng y cũng sâu sắc thật...
Buồn cười
NamJoon theo gót nữ nhân bước đi, vào phòng chờ Kim TaeHyung. Cảm giác bồn chồn lúc trước bỗng dừng tiêu tan đâu mất, chỉ còn lại chút ấm lòng.
"Thầy Kim"
Nam nhân khẽ gọi, âm thanh khẽ kìm nén sự phấn khởi.
NamJoon nhìn hắn, hơi nghi ngờ,
Tiểu tử phấn khích vậy sao?
Vốn trước khi đến đây tâm trạng không thoải mái lắm, gặp nữ nhân kia, tâm trạng lại tốt hơn bao nhiêu, bây giờ việc nhìn thấy Kim TaeHyung cũng không là vấn đề nữa.
"Đến rồi à?"NamJoon nhìn hắn, khẽ cười.
Kim TaeHyung hơi ngây người ra, không biết vì gì mà nam nhân điềm tĩnh kia lại nở nụ cười xinh đẹp như vậy. Không, là rất xinh đẹp mới đúng. Nụ cười xinh đẹp trên khuôn mặt trắng ngần. Mái tóc đen nhánh dinh dính mồ hồi, ươn ướt đến tận cổ, gợi vẻ thanh tao khó cưỡng, càng nhìn lại càng thấy giống một bông hoa nhài dịu dàng thanh nhã, tinh khiết vô cùng. Cứ như vậy ngắm y, lâu sau mới có thể trả lời,
"Ừm..."
NamJoon không cảm nhận thái độ gì khác, yên tâm dạy học.
TaeHyung nhìn NamJoon giảng bài, khẽ nghiêng người sát gần y, lập tức ngửi được hương thơm tinh khiết. Hương thơm dễ chịu đến mức khiến người ta muốn vùi vào mà thưởng thức, quyến rũ đến không ngừng, giống như một loại ma thuật càng đắm chìm trong đó lại càng dễ gây nghiện, nghiện đến độ không dừng được...
"Đoạn này hơi khó hiểu chút" NamJoon nhấn mạnh, quyết không để TaeHyung lơ là.
"Ừm"
TaeHyung cơ bản vẫn khá tập trung, chỉ có điều toàn bộ giác quan đều hướng về NamJoon lãnh đạm kia, tỉ mẩn quan sát.
Nào là quai xương đòn để lộ trong áo trắng tinh khôi rất đẹp, nào là cổ ba ngấn rất duyên dáng, còn cả...giọng nói nữa, ừm, rất dễ nghe.
Kim TaeHyungkhông biết bản thân thực tại đang nghĩ gì, cứ xuôi theo cảm tính mà nhận xét. Trước giờ, không phải hắn chưa từng gặp qua vô số mĩ nhân.
Nói cách khác, Kim TaeHyung qua lại biết bao người đẹp, tính cách đủ loại, hương vị nhân gian đủ mùi ngập tràn trong hắn. Vị thầy giáo này, rốt cuộc đem ra cân đo cũng rất bình thường.
Nhưng NamJoon không để ý, hắn lại càng thích thú.
Giống như là, hắn đang muốn đổi khẩu vị vậy...
Kim TaeHyung lặng lẽ nhìn y, không biết trời đất là gì nữa, cứ mải miết ngắm nhìn.
NamJoon lại ngây thơ cho rằng hắn tập trung, càng hăng say giảng giải, nhận thấy tư chất nam nhân này quả thật không tồi...
Hai người cứ như vậy.
Dịu dàng, dịu dàng...
Bên cạnh nhau.  

VMON |  Edit | Thầy ơi, lại đây nào! | HoànNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ