Trong phòng ngủ của Saida
"Cô nói chuyện gì với appa mà lâu vậy?" - Sana ngồi trên bàn xem tờ giấy gì đó.
"Không có gì, cô đang làm gì vậy?" - Dahyun đánh trống lảng sang chuyện khác, cô đi đến gần chỗ Sana đang coi tờ giấy gì đó.
"Thư tình" - Sana tỉnh queo, ngửa ra cho Dahyun xem.
/Ôi trời ơi!!! Cái gì thế này...tên nào ngu mà tự nộp mạng thế không biết/ - Mất hết 5 phút choáng váng cuối cùng Dahyun cũng định hình lại, tập trung
đọc bức thư.[Gửi cưng người tình bé nhỏ của anh!]
Anh thật là tức ói máu khi nghe tin em lấy chồng. Con khốn đó dám cưỡng bức em, sao em không giết nó. Có phải em có nỗi khổ khó nói không hay nó uy hiếp em chuyện gì? Anh không ngại làm tình nhân của em đâu, anh chỉ mong em sẽ có hạnh phúc thật sự. Sana à, anh yêu em. Hãy tìm anh bất cứ khi nào em cần nhé.
[Mãi mãi yêu em Chosun]"Là người đã cho người đánh chúng ta ở sân bay đó hả?" - Dahyun chỉ chỉ vào tờ giấy.
"Ừ là lão, già còn hơn appa tôi nữa mà cứ gọi em em nghe ghê chết đi được, mà cô đừng lo tạm thời lão bị tống sang Đài Loan rồi không làm phiền chúng ta đâu" - Sana xé tờ giấy quăng vào sọt rác - "Dahyun coi hình mình kìa" - Sana chỉ lên đầu giường.
Là hình cưới, tấm họ hôn nhau rất dễ thương. Được phóng lớn và đóng khung treo ngay trên đầu giường, trong phòng là nhiều hình khác của họ. Căn phòng trở nên giống phòng tân hôn hơn. Đây là lần đầu Dahyun vào phòng Sana và bây giờ nó trở thành phòng của cả hai, căn phòng cũng chỉ sơn màu trắng đơn giản, có giường, tủ và vài vật dụng bình thường. Một cái phòng hết sức bình thường.
"Sana à" - Dahyun gọi cô, giọng cô ấy thật dịu dàng. Dahyun đang muốn nói gì đây? Nhìn vào đôi mắt đang xoe tròn chờ đợi, sao cô thấy Sana mỏng manh quá, trong phút chốc cô có suy nghĩ muốn dùng đôi tay mình siết chặt Sana lại, bảo vệ cô ấy suốt đời.
"Dahyun!" - Sana quơ tay liên tục trước mặt Dahyun khi thấy cô ấy đứng bất động như trời trồng giữa nhà.
"Hả?"
"Cô kêu tôi rồi lại đứng yên như tờ vậy, có gì không?"
"À không mẹ nói có cơm rồi, ra ăn cơm thôi" - Dahyun xua tay, những điều muốn nói tự nhiên bay đi đâu hết trơn.
"Uhm, đợi tôi thay đồ rồi mình ra ăn cơm"
"Uhm"
...
Hai tuần sauDahyun tự lái xe đi học, cô đã bị nhiều người nhìn ngó và có cả thêm nữ sinh tỏ tình vì bỗng thấy ai lột xác đổi đời. Ăn mặc hàng hiệu đi xe hơi xịn đến trường, thật ra Dahyun chọn tự đi xe còn hơn để cả đám người đưa đón dễ bị dòm ngó hơn nữa, thà tự chạy xe mà thoải mái hơn.
Gia đình cô cùng ở chung nhà với gia đình vợ, đã lâu cái nhà này không được là nhà nữa rồi. Từ khi Dahyun về đây, Sana dường như cười nhiều hơn và chịu mặc những quần áo có màu. Điều đó làm ông Minatozaki và Tzuyu vui mừng khôn siết, tất cả cũng là nhờ cô. Tuy vậy, Sana vẫn không chịu mặc áo có màu đen, cô ấy vẫn thấy sợ, Dahyun cũng không ép vì cô biết Sana cần có thời gian.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Saida] Vợ tôi là gangster [Cover]
FanfictionDo hết fic Saida đọc rồi nên mình bỏ chút time ra cover fic để lâu lâu lấy ra đọc =))