Dinh thự nhà Minatozaki
"Ôi bọn trẻ về rồi ~" - ông Minatozaki mừng rỡ chỉ chỉ.
"Ừ, tôi biết! Ông làm gì mà quýnh lên thế?" - bà Kim vỗ nhẹ vào tay ông. Dahyun và Sana quăng balô xuống ghế, lập tức ngã người ra ghế vì họ vẫn chưa lấy lại được sức.
"Ba mẹ! Nếu không có chuyện gì quan trọng thì tụi con chỉ muốn đi ngủ" - Dahyun nói với giọng không chút trọng lượng vì cô không còn hơi sức nữa. Gào quá nhiều rồi.
"Thật ra appa có chuyện này muốn nói với hai đứa và mong hai đứa chấp nhận" - Ông Minatozaki căng thẳng.
"Uhm, con nghe" - Sana gật đầt nhẹ.
"Sana à...Appa....appa muốn lấy mẹ của Dahyun. Không biết ý con...?"
Cả nhà lập tức nhìn ông, nhìn bà rồi quay sang nhìn cô. Họ biết mẹ cô trong lòng cô quan trọng như thế nào mà. Giờ đây phải thay thế bằng người khác, chẳng phải cô sẽ không chấp nhận nổi chuyện này sao?
"Sana à!" - Dahyun khẽ ôm vai Sana để trấn an, cô biết này là đả kích lớn với cô ấy. Làm sao Sana chấp nhận nổi? Dù Dahyun muốn mẹ mình hạnh phúc nhưng cô không thể làm ngơ trước lên nỗi đau của Sana được. Cô cho Sana thời gian để chấp nhận, cô sẽ giúp cô ấy. Cô là chồng, cô sẽ bảo vệ Sana ra khỏi mọi tổn thương dù là nhỏ nhất.
"Sana!" - Ông Minatozaki nắm nhẹ bàn tay Sana. Ông biết cô thương người mẹ quá cố của mình ra sao. Cái thảm cảnh năm nào đã diễn ra thế nào và cô làm sao có thể gọi người khác là mẹ được chứ? Ông đang ảo tưởng và mong cô cho mình cùng bà Kim một cơ hội.
"Chị hai!" - Tzuyu đứng phía sau chạm vào vai Sana. Năm đó cô bị ngất nên không bị ám ảnh sâu đậm như unnie cô. Nhưng cô cũng buồn, cũng khóc rất nhiều. Mẹ là mẹ của cả hai, làm sao cô có thể quên được chứ? Lần này ba cô kiên quyết gạt bỏ mọi ám ảnh để cầu xin Sana cho ông một cơ hội tìm lại được hạnh phúc mà ông đã thiếu thốn bao lâu nay.
"Cô hai!" - Momo ngồi xuống bên cạnh Sana, như một đứa em thực sự. Cùng lớn lên bên nhau, thân thuộc đến nỗi Sana có nốt ruồi nào trên người nó cũng có thể kể ra vanh vách. Momo cũng là đứa em tinh quái hay giúp Sana cười mỗi khi cô ấy ngồi đăm chiêu bên cửa sổ nhớ về mẹ. Bà là người phụ nữ dịu dàng và ôn hòa.
Sana chưa bao giờ kể cho điều đó cho bất cứ ai nghe nhưng nhìn vào đôi mắt cô ấy nó biết, Sana rất giống mẹ. Sana có một tâm hồn nhân hậu, nó chắc rằng cô ấy sẽ suy nghĩ về hạnh phúc của ba mình, về những gì ông đã hi sinh cho cô là nhiều đến nhường nào và nay nó muốn mình cũng góp một phần công sức để giúp mọi người cùng hạnh phúc. Trên hết nó muốn Sana lại có mẹ.
"Sana unnie!" - Mina cúi mặt bước đến và ngồi xụp xuống trước mặt cô, đặt bàn tay lên đầu gối Sana. Nó còn nhỏ và không biết gì nhiều, cả những chuyện đau buồn mà cô phải chịu đựng. Nhưng với tư cách cũng là một đứa con, nó muốn mẹ mình tìm được hạnh phúc và với tư cách của một kẻ đang yêu, nó muốn những ai yêu thương nhau sẽ tìm được đến với nhau. Tất cả cùng chung sống. Mina ước ao là thế!
"Sana~" - bà Kim cuối cùng cũng lên tiếng. Bà nhìn cô với đôi mắt trìu mến như người mẹ. Bà biết nhất thời cô sẽ không chấp nhận được bà đâu nhưng bà sẽ chờ cô. Chờ đến khi cô thật sự chịu gọi bà một tiếng mẹ đúng nghĩa và bà sẽ chăm sóc cho cả nhà như mọi khi, cùng dùng bữa và nô đùa.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Saida] Vợ tôi là gangster [Cover]
Fiksi PenggemarDo hết fic Saida đọc rồi nên mình bỏ chút time ra cover fic để lâu lâu lấy ra đọc =))