Phương Đại Đồng lái xe chở Chu Tô đến chỗ khách sạn cô đang tạm thời ở, định xuống xe nhưng bị Chu Tô ngăn lại: "Không đến nỗi phải đem tôi lên đến tận phòng đâu. Sáng mai phải đi sớm nên anh về chuẩn bị một ít đồ đạc cá nhân đi."
Phương Đại Đồng gật đầu, trầm tư một lúc mới nói: "Chu Tô, anh muốn sửa lại một câu nói mà anh đã nói trước đây."
Chu Tô đang chuẩn bị mở cửa xe nhưng nghe Phương Đại Đồng nói thế lại quay đầu lại nhìn anh ta hỏi: "Cái gì cơ?"
"Trước kia có một lần anh đã nói Chung Ly yêu em nhưng anh ta lại càng yêu lòng tự tôn của anh ta hơn, nhưng bây giờ anh muốn sửa lại, không phải vậy đâu."
Sắc mặt Chu Tô nhất thời cứng đờ: "Anh lại nói linh tinh rồi."
"Anh nói điều gì thì anh biết chứ, linh tinh đâu ra. Em thực sự sẽ không nói gì với Chung Ly mà cứ thể bỏ đi thật sao?"
"Cũng bởi vì anh ấy thực sự rất yêu tôi như anh nói nên tôi càng phải ra đi một cách tuyệt tình. Về sớm đi, tôi lên phòng đây." Không đợi Phương Đại Đồng nói tiếp câu nào, Chu Tô đã nhanh chóng mở cửa xe, dứt khoát bước đi.
Phương Đại Đồng lắc đầu một cách ngán ngẩm, nổ máy xe rời đi.
Chu Tô ngơ ngác đứng ở nơi đó, giống như hiện tại tất cả mọi người đều đang trách móc cô quá vô tình, cứ như thế mà bỏ lại Chung Ly nhưng hơn ai hết bản thân cô là người đau đớn nhất khi quyết định như vậy. Mỗi lần gạt cánh tay anh muốn níu chặt lấy cánh tay mình cô đã giãy dụa, đấu tranh và đau đớn như thế nào người ngoài làm sao có thể hiểu hết. Lúc sắp chết còn có thể có người mình yêu thương bên cạnh ai mà chẳng muốn, cô có thích cứ như vậy mà cô độc, cho đến lúc chết vẫn trông ngóng về bóng hình nơi khác. Nhưng mà những điều này cô có thể nói cùng ai đây?
Chu Tô ngẩng đầu nhìn bầu trời đen kịt, trong lòng than thở, Chung Ly, một ngày nào đó anh sẽ hiểu.
Xoa xoa con mắt đau nhức vì nhìn vào khoảng tối quá lâu, Chu Tô hít một hơi quay đầu bỗng kinh ngạc mở to mắt: "Chung... Chung Ly..."
Chung Ly đứng một mình trong bóng tối, lẳng lặng nhìn Chu Tô.
"Anh... Tại sao?" Chu Tô theo bản năng kéo cổ áo, cảm thấy kỳ lạ, không phải ngày mai là lễ đính hôn của anh sao, hiện tại làm sao còn ở chỗ này?
"Sao em không nghe điện thoại?"
Chu Tô thò tay vào trong túi xách tìm kiếm, không có. Trên người cũng không có, chợt nhớ tới là đã để quên trên bàn ở phòng làm việc.
"Ừ, là do quên mang theo điện thoại." Chu Tô chậm rãi tiến đến gần anh hỏi: "Nhưng mà tại sao anh lại biết em ở đây?"
"Có lòng muốn biết thì nhất định sẽ biết." Giọng nói của anh vẫn như vậy, đều đều trầm ổn nhưng lại khiến Chu Tô cảm thấy hoảng hốt, luôn cảm thấy giống như giống nói của anh ẩn chứa phong ba vũ bão.
"Chung Ly..." trầm mặc một lúc, Chu Tô mới cất tiếng: "Chúc mừng lễ đính hôn ngày mai của anh. Chúc hai người hạnh phúc." Vươn tay muốn chúc mừng.
Trong lòng suy nghĩ, nhất định phải nhớ kỹ nhiệt độ của lòng bàn tay anh, nó có thể là nguồn nhiệt độ cuối cùng mà cô cảm nhận được từ người đàn ông cô yêu tha thiết.
Nhưng rõ ràng Chung Ly không thể hiểu mà đáp ứng khát vọng của Chu Tô, môi mỏng cất lên từng tiếng rõ ràng: "Chu Tô, em có biết cái gì gọi là hận không?"
Cả người Chu Tô rét run, rốt cuộc vẫn phải đi tới bước này, cô cẩn thận nhìn trước ngó sau đi tới hôm nay, cuối cùng cũng chờ được đến lúc anh ấy hận mình.
Chung Ly rốt cục cũng nói hận mình rồi, không sai, nên như vậy, ôm nỗi thống hận của anh để rời xa nơi này.
Lúng túng thu tay lại, Chu Tô thấp giọng thật thấp nói: "Thật xin lỗi, chỉ là có lẽ sẽ không gặp lại ... Cho nên . . ."
"Câm miệng, em câm miệng!" Chung Ly đột nhiên tiến đến cầm lấy hai vai Chu Tô, cắn răng gằn từng chữ một: "Người phụ nữ không thể nói lý này, rốt cuộc trái tim của em có bao nhiêu cứng rắn?"
Chu Tô bị Chung Ly lay đến nỗi đầu óc như long ra, không nhịn được lớn tiếng kêu: "Chung Ly, anh lại nổi điên cái gì?"
"Đúng rồi, tôi điên thật rồi, đầu óc bị bò đá rồi, thế nào mà chỉ vì một người phụ nữ như cô mà phát điên rồi!"
Chung Ly cười lạnh, chậm rãi buông Chu Tô ra, cả khuôn mặt đen thui: "Tôi đây là một kẻ điên, chỉ vì cô mà ba năm qua không ngừng giải quyết sự bức xúc của mẹ tôi đối với cô, chăm sóc mẹ cô, còn vì cô thỉnh thoảng mất tích chốn này chốn nọ mà lo lắng, chỉ vì cô mà tôi đi làm phẫu thuật buộc ga rô, còn nói với mẹ tôi là chúng ta chưa có con là vì anh có vấn đề, chỉ vì cô ngay cả chuyện cha tôi cũng cho qua, bỏ lại người mẹ sinh ra mình trong mưa mà đi theo cô. Chu Tô, con mẹ nó nếu cô có một chút lương tâm thì có thể suy nghĩ một chút về cảm nhận của tôi, suy nghĩ một chút cảm giác chỉ vì một người phụ nữ mà cả ba mẹ tôi đều không quan tâm."
Chung Ly vừa lắc đầu vừa cười như điên dại, đêm tối tĩnh lặng khiến tiếng cười đau thương của Chung Ly quanh đi quẩn lại trong không khí. Ánh mắt của Chung Ly nhìn Chu Tô có vẻ rất bình tĩnh nhưng lại có bao nhiêu lực sát thương đối với cô. Xoay mặt vào khoảng tối, Chu Tô cố nén nước mắt. Cô hiểu, tất nhiên là cô hiểu hết. Anh im lặng chịu đựng cho đi trong bóng tối mà cô lại điềm nhiên nhận lấy như lẽ tất nhiên.
Nhưng mà Chu Tô bắt đầu không hiểu nữa rồi, hình như chưa từng nghĩ tới, nếu như không phải thật lòng yêu mình, tại sao anh có thể dùng tất cả, đánh đổi tất cả để bên cạnh cô? Nếu như không phải anh yêu cô tại sao lại vào giờ phút này, giờ phút sắp mất đi mới đem trái tim vỡ nát từng mảnh tới trước mặt cô hét lên, chỉ vì muốn níu kéo một chút áy náy nơi cô, hy vọng cô vì áy náy mà suy nghĩ lại, vẫn sẽ ở bên cạnh anh.
Rốt cuộc vào hôm nay cô đã hiểu hết. Nhưng cũng vào ngày hôm nay, cô biết là cô sẽ mất hết tất cả.
Được rồi Chu Tô. Mày đủ kiên cường mà, mỗi một lần mềm lòng câu nói này luôn sẽ có tác dụng.
Chu Tô ngẩng đầu, cười khẽ: "Chung Ly, cần gì phải nói giống như mình là thánh nhân vậy. Tần Nhiễm Phong là một ví dụ điển hình nhất, nếu như anh vì yêu tôi mà làm những chuyện kinh thiên động địa kia thì chuyện Tần Nhiễm Phong là sao? Chung Ly! Hôm nay đã nói thì tôi sẽ nói cho bằng hết, đến hiện tại tôi có thể nói cho anh biết tôi và Phương Đại Đồng chưa bao giờ có chuyện liên quan đến tình dục. Nhưng anh có dám đảm bảo thời điểm chúng ta còn chưa ly hôn anh chưa từng chạm qua Tần Nhiễm Phong? Anh dám nói là anh chưa bao giờ phản bội hôn nhân của chúng ta ư?"
Chung Ly trừng mắt, giống như không thể tưởng tượng nổi. Ai có thể nghĩ đến vào thời điểm này, người phụ nữ này lại còn có thể nói ra những lời đả thương người như vậy?
Ngơ ngác nhìn gương mặt bình tĩnh và cứng rắn của cô, khuôn mặt đang căng lên hết cỡ của Chung Ly bỗng xụ xuống, nóng rát lên, giống như bị người ta hung hăng tát một bạt tai.
"Chu Tô, trên phương diện đả kích người khác, em đúng là có thiên phú đấy." Chung Ly im lặng một lúc lâu mới nói ra được một câu như vậy, sau đó thở dài nói tiếp: "Xem ra, em chính là khắc tinh mà ông trời phái đến để hành hạ anh, là anh tự phụ, cảm thấy cái gì cũng nằm trong tầm tay mình nên ông trời cảm thấy anh đáng ghét nên đã đem em đến bên anh. Dễ dàng như trở bàn tay, em đã đạp nát hết sự tự phụ của anh. Được, rất tốt."
Chu Tô mặt lạnh, không nói.
"Đây đúng là Chu Tô mà anh biết, cũng chính là người phụ nữ anh yêu say đắm, vĩnh viễn sẽ không bị đánh bại, vĩnh viễn không bị ràng buộc. Anh hiểu, trả tự do cho em. Bắt đầu từ ngày mai, đường anh anh đi, đường em em đi." Chung Ly không thèm ban cho Chu Tô một cái liếc mắt, cứ như quay đầu rời đi.
Chu Tô nhìn bóng lưng của Chung Ly, bóng lưng mang theo tầng tầng băng tuyết, giống như phát ra những tia lạnh lẽo, giống như một bức tranh thủy mặc, đang từ từ phai màu, dần dần biến mất.
Chu Tô đứng trong đêm lạnh, nhìn bóng lưng đang dần dần bị đêm đen nuốt chửng, thật giống...Giống như anh thực sự sẽ biến mất trong sinh mệnh của mình, tàn nhẫn như vậy.
Trong lòng Chu Tô yên lặng cầu nguyện, cầu cho mọi thứ tốt lành sẽ đến với anh. Muốn đứng đây mãi nhưng lại sợ anh sẽ đột nhiên quay lại, cô sẽ không còn đủ sức để chống đỡ nữa, cô không còn bao nhiêu kiên cường để lại nói những lời tổn thương anh một lần nữa.
Chu Tô không ngừng dùng cánh tay lau đi những giọt lệ tràn ra từ trên mi mắt mình, cảm thấy cổ họng mình giống như bị ai đó nắm chặt, khiến mình hít thở không thông. Cô thực sự đã làm tổn thương anh, tổn thương người đàn ông cô yêu nhất trên thế gian này.
BẠN ĐANG ĐỌC
BỎ LỠ NHỮNG NĂM THÁNG TƯƠI ĐẸP NHẤT CỦA EM
RomanceChu Tô từng nghe qua một câu nói, chấp tử chi thủ (nắm tay nhau đến chết) lúc bắt đầu là một lời cam kết, về sau sẽ biến thành một loại trách nhiệm, cuối cùng cũng chỉ là một thói quen. Cô bỗng nhiên hi vọng mình còn đủ thời gian để tạo ra được loại...