Sau khi tiễn Chu Nhuế về, Chu Tô chậm rãi đi vào phòng ngủ, nhìn thấy Chung Ly đang trải ga giường.
Chung Ly xoay người thấy Chu Tô thì tay vẫn tiếp tục làm việc, miệng thì nhắc nhở: "Chiều nay mẹ nói muốn qua thăm em, em phải nghỉ ngơi thật tốt để tinh thần thoải mái, đừng để mẹ lo lắng."
"Anh đang làm gì đấy?"
"Ngày hôm qua anh vô tình kê vào gối em, cảm giác hơi cứng, sợ em nằm không thoải mái nên hôm nay anh đã đi mua một bộ chăn gối khác, em lại đây nằm một chút, xem thế nào, nếu không thoải mái anh lại đổi bộ khác."
Chu Tô nhìn bóng lưng bận rộn của anh, trước mắt bắt đầu mơ hồ, dùng hết sức áp chế cả người run rẩy: "Anh có bị gì không? Làm gì đi lo từng li từng tí như vậy? Sắp thành vú em mất rồi."
Chung Ly mang bộ chăn gối cũ ném lên sô pha, lơ đễnh nói một câu: "Anh nguyện ý."
Anh nói một cách rất nhẹ nhàng, không màu mè, giống như người khác hỏi anh tại sao lại bán công ty một cách dễ dàng như vậy, anh lại đáp một cách tùy ý, không thích làm nữa thôi vậy.
Thân thể Chu Tô càng ngày càng suy yếu, Chung Ly muốn giảm bớt hết mức có thể việc cô gặp gỡ người khác, nhưng vẫn có những người thường xuyên đến, ví dụ như bà Lý Cẩm Phương- mẹ Chu Tô, còn có bà Lưu Tú Cầm- mẹ Chung Ly.
Bà Lưu Tú Cầm thường xuyên đến gặp Chu Tô, không phải mỗi lần đến sẽ cầm tay cô nói chuyện thân thiết mà chỉ mang đến bao nhiêu đồ ăn bổ dưỡng, còn bắt cô ăn hết tất cả khiến Chu Tô ngán đến tận cổ, đến lúc Chung Ly phải nói rằng bác sỹ bảo rằng bệnh tình của Chu Tô như vậy nên không được ăn quá nhiều đồ bổ thì mới thôi.
Chu Tô nói lời cảm ơn với bà nhưng bà Lưu Tú Cầm chỉ đáp rằng, không cần, bà làm thế không phải vì cô mà là vì con trai bà.
Chu Tô nghĩ, dù sao đi chăng nữa, bà vẫn là một người mẹ vĩ đại.
Vị khách thường đến thứ hai là Lưu Yến Linh, cô ấy vẫn luôn miệng nói không muốn thấy bộ dạng yếu đuối bệnh tật của Chu Tô, nghĩ đi nghĩ lại vẫn muốn đánh Chu Tô một trận nên thân nhưng bộ dạng của Chu Tô như vậy.
Chung Ly cười cười: "Ừ, cậu thay tớ đánh cô ấy mấy cái nhé."
Sau đó, Chung Ly liền rời khỏi phòng, không cần đoán cũng biết bên trong nhất định là sẽ có một cuộc trò chuyện đầy nước mắt. Chung Ly thật sự không muốn để Chu Tô cảm thấy bi thương, nhưng cô hình như muốn đối đầu với anh hay sao mà hai ba ngày lại gọi Lưu Yến Linh tới một lần, còn đuổi Chung Ly ra ngoài, nói là muốn nói chuyện giữa chị em.
Một lần Phương Đại Đồng tới thăm Chu Tô khiến cả hai vợ chồng họ kinh ngạc, cũng không phải anh ta có gì mới lạ mà là anh ta còn dẫn cả Tần Nhiễm Phong đến.
Hôm ấy, Chung Ly tiếp đãi bọn họ một cách rất bình tĩnh, còn làm mấy món ăn nhẹ mời bọn họ ở lại dùng cơm. Trong lúc ăn vẫn không ngừng chăm chút cho Chu Tô từng ly từng tý, nào là hâm nóng cháo, nào là lựa ra những thứ cô không nên không nên ăn, bỏ vào trong bát cô những thứ tốt cho cô.
Chu Tô rất lúng túng cười cười với hai người kia nhưng cũng không nói gì.
Thật ra thì cô chỉ cười với Phương Đại Đồng, bởi vì mắt Tần Nhiễm Phong căn bản không rời khỏi Chung Ly chút nào, mặc cho Chung Ly không thèm liếc mắt nhìn cô một lần nào.
Sau khi ăn cơm xong, Chu Tô nói với Phương Đại Đồng: "Đi ra đây, tôi có chút chuyện muốn nói với anh." Phương Đại Đồng hiểu ý, đỡ Chu Tô vào phòng, không cần nói rõ, đây là dành không gian riêng cho Chung Ly và Tần Nhiễm Phong.
Chung Ly rót một ly trà cho Tần Nhiễm Phong nói: "Em ngồi đi." Sau đó bắt đầu dọn dẹp chén bát trên bàn.
Tần Nhiễm Phong chăm chú nhìn Chung Ly thành thạo dọn dẹp, rửa bát, không nói lời nào.
Cuối cùng, Tần Nhiễm Phong đặt mạnh ly trà xuống bàn, nói: "Đủ rồi. Chung Ly!"
Chung Ly dừng tay, quay lại nhìn cô, ánh mắt thản nhiên.
Tần Nhiễm Phong rơi nước mắt: "Đừng làm nữa, Chung Ly, anh không cần thiết phải như vậy, đây không phải công việc anh cần làm. Nhà bếp không phải là nơi phù hợp với anh."
"Không nên như vậy là sao?" Chung Ly bình tĩnh trả lời.
"Cuộc đời của anh còn có bao nhiêu thứ khác, không chỉ có mỗi mình Chu Tô, không chỉ có tình yêu. Cho dù anh một mực không chọn em nhưng em vẫn không muốn anh như vậy."
Chung Ly nói: "Anh vẫn luôn cảm thấy con người anh trời sinh đã không hòa hợp được với không khí của phòng bếp, dù chỉ là hâm nóng thức ăn nhưng sau đó thế nào cũng không thể ăn được nữa. Nhưng em xem, hiện tại cháo của anh nấu vừa mềm vừa thơm, làm được những món ăn đến Chu Tô cũng khen ngon như những món ăn dùng trong yến tiệc đấy. Cho nên chỉ cần là những thứ mình thật sự muốn làm, đều có thể làm được."
Chung Ly vẫn tiếp tục mỉm cười nói: "Nhiễm Phong, anh làm được mà, vì cô ấy, cái gì anh cũng làm được."
Tần Nhiễm Phong nhìn Chung Ly, mắt đỏ lên, muốn nói cái gì đó nhưng mãi cũng không nói nên lời, chỉ biết dùng tay che miệng, yên lặng rơi lệ.
Cô nhỏ giọng nói: "Chung Ly, em cảm thấy mình sai rồi."
Lúc tạm biệt, Chu Tô nằng nặc đòi tiễn hai người. Tần Nhiễm Phong nói với Phương Đại Đồng, anh có thể vào xe chờ tôi một chút không?
Phương Đại Đồng gật đầu, vào xe một mình. Chu Tô biết Tần Nhiễm Phong muốn nói gì đó với mình nên bảo Chung Ly, anh vào nhà trước đi, một lát nữa em có thể tự đi vào.
Sau khi đuổi khéo hai người đàn ông, Chu Tô hỏi: "Cô khóc đấy à?"
Tần Nhiễm Phong nhìn Chu Tô: "Chu Tô, thật sự xin lỗi chị. Tôi đã gặp báo ứng."
"Đừng nói như vậy, thật ra thì mặc kệ như thế nào lúc đó chuyện vui của cô và Chung Ly sắp đến, ngược lại tôi mới phải xin lỗi."
"Không phải, đứa bé kia không phải là của Chung Ly." Khuôn mặt Tần Nhiễm Phong mang đầy vẻ tự giễu: "Là nghiệt chủng."
"Làm sao một người mẹ lại có thể nói về đứa bé của mình như vậy?"
"Thật lòng là tôi nghĩ vậy. Có một buổi tối, tôi một mực đi theo Chung Ly và chị muốn nhờ chị trả tiền cho anh ấy nhưng chị bảo tự tôi trả cho anh ấy, tôi bèn gọi cho anh ấy, khi nghe tôi nói muốn trả tiền anh ấy đã từ chối ngay, còn nói không muốn có bất cứ quan hệ nào với tôi nữa. Lúc đó tôi hoàn toàn không chết tâm, ngồi ở quán cà phê chờ anh ấy cả một ngày nhưng anh ấy thực sự không tới. Đến tối mịt, tôi cảm thấy cực kỳ buồn bực nên chạy đến quán bar uống rượu. Sau đó không nói nữa chắc chị cũng đoán ra nội tình, tôi thất thân, rồi có thai. Thậm chí tôi còn không biết ba đứa bé là ai."
Chu Tô nhìn Tần Nhiễm Phong chằm chằm, bỗng cảm thấy hơi có lỗi, lúc đó Chu Tô chỉ một mực không muốn Tần Nhiễm phong bám lấy Chung Ly nên nói chuyện dửng dưng nhưng để cô ta bị như vậy là chuyện cô hoàn toàn không mong muốn.
"Khi đó, tôi rất sợ, chỉ có thể lén lút bỏ đứa bé. Sau lại vẫn bị ba tôi phát hiện, ông ấy cho rằng đứa bé là của Chung Ly. Lúc ấy, chị và Chung Ly vừa mới ly hôn, anh ấy rất đau khổ, chuyện tình của tôi lại đổ hết lên đầu anh ấy mặc dù biết rõ đứa bé không phải con mình nhưng Chung Ly vẫn nói sẽ chịu trách nhiệm. Nhưng mà, tôi biết, anh ấy biết, ông trời biết, anh ấy không hề có bất cứ trách nhiệm nào. Chung Ly thật sự là một người đàn ông tốt." Giọng nói của cô ta bắt đầu run rẩy, sau đó òa khóc.
Chu Tô ôm lấy Tần Nhiễm Phong, vỗ vỗ vai an ủi: "Đã qua rồi, mọi chuyện đều đã qua."
"Không có..." Tần Nhiễm Phong vừa khóc vừa nói: "Không phải, Chu Tô, người đàn ông tốt như vậy, tại sao cô lại có thể nhẫn tâm bỏ lại anh ấy? Chu Tô, chị đừng chết, cầu xin chị đừng chết. Chị nhìn bộ dạng anh ấy hiện giờ đi, nếu như chị chết đi anh ấy sẽ như thế nào nữa tôi cũng không thể tưởng tượng nổi. Bây giờ...Chung Ly bây giờ không thể sống thiếu chị nên chị phải sống. Chỉ cần chị sống, tôi nhất định sẽ tránh xa hai người, sẽ đi tới thành phố khác, không trở về nữa. Có được hay không? Đừng chết, Chu Tô...Nếu chị chết Chung Ly phải làm sao đây?" Tần Nhiễm Phong càng khóc lóc thảm thiết, giống như muốn quỳ xuống cầu xin Chu Tô đừng chết.
Chu Tô vội vàng kéo Tần Nhiễm Phong: "Cô làm cái gì vậy? Mau dậy đi." Lại lau nước mắt cho Tần nhiễm Phong: "Tâm ý của cô, tôi hiểu. Nhưng mà... nếu có thể sống, ai lại muốn chết?"
Trên đường về, Tần Nhiễm Phong lặng lẽ rơi nước mắt, rốt cuộc cô đã hiểu rõ Chu Tô sẽ luôn là người thắng cuộc, không phải do bản thân mình chạy quá chậm mà là do người có thể đứng ở vạch xuất phát của Chung Ly từ trước đến giờ chỉ có thể là Chu Tô, cho nên mặc kệ chị ta chạy nhanh nhanh hay chạy chậm, thậm chí chỉ cần đứng yên cũng sẽ là nhà vô địch.
Lần này, rốt cuộc cô đã hiểu.
Phương Đại Đồng yên lặng lái xe, radio đều đều phát bài hát 'Yêu thương đến chết', cũng không thèm để ý đến Tần Nhiễm Phong khóc lóc thảm thiết ở ghế sau. Giọng hát trần khàn vang vọng khắp xe "Đến chết vẫn yêu người, quyết không hối hận. . ." Trong lòng suy nghĩ, lúc Chu Tô khỏe mạnh không ai quan tâm đến cô ấy nhưng đến lúc sắp chết lại có nhiều người thương tâm như vậy mới hài cơ chứ. Giọng hát lại càng lớn hơn, lặp đi lặp lại..."Yêu thương đến chết..."
Lúc Chu Tô trở về phòng, Chung Ly đang cầm một chậu nước nóng bưng vào, để xuống nói: "Mệt mỏi cả một ngày, mau tới đây ngâm chân."
Chu Tô nghĩ, người mệt mỏi cả ngày không phải là anh sao? Nhưng mà vẫn nghe lời đi tới ngồi xuống.
Không đợi chính cô động thủ, Chung Ly tiến lên cởi tất cô ra, cẩn thận đặt đôi chân trắng trẻo hơi gầy vào chậu nước, ngẩng đầu hỏi: "Nước như vậy đủ ấm chưa?"
Chu Tô gật đầu, mỉm cười.
Tiếp, Chung Ly cúi đầu, nhẹ nhàng xoa bóp chân Chu Tô.
Chu Tô nghĩ tới chuyện Tần Nhiễm Phong nói trước khi đi: "Chu Tô, còn có một việc tôi phải nói với chị. Đêm hôm đó, chính là đêm chị cùng Phương Đại Đồng tới chỗ tôi. Hôm đó đúng là Chung Ly có tới tìm tôi. Cuộc điện thoại chị gọi, tôi bốc máy không phải là Chung Ly đang tắm mà anh ấy chỉ vào nhà vệ sinh một chút. Sau đó qua rèm cửa sổ tôi nhìn thấy xe Phương Đại Đồng ở dưới lầu, tôi đoán nhất định là chị không cam tâm nên tới xem thật sự có phải Chung Ly tới chỗ tôi hay không, biết vậy nên tôi đã cố ý diễn trò cho hai người xem thôi. Không sai, hôm ấy Chung Ly rất đau lòng, nên tôi lợi dụng ôm lấy anh ấy, thuận tay tắt đèn. Nhưng mà, ngay sau khi bị tôi kéo xuống giường, Chung Ly đã nhanh chóng ngồi dậy. Anh ấy nói anh ấy không thể, tâm trí của anh ấy bây giờ đều là chị. Sau đó, ngồi trầm ngâm hút thuốc một lúc lâu, sau đó mới nói: ' Chuyện của anh và em sớm nên kết thúc thôi. ' Cứ như vậy, hai người chúng tôi ngồi hai đầu giường, nguyên một buổi tối. Cho nên, Chu Tô...Đêm hôm đó thật sự không có chuyện gì xảy ra, trừ sai lầm đêm lần đầu tiên gặp chị, anh ấy chưa từng có lỗi thêm với chị."
Chu Tô nghiêng đầu, vuốt ve mái tóc Chung Ly nói: "Chung Ly, kiếp sau em còn có thể gặp được anh nữa không nhỉ?"
Tay Chung Ly bỗng cứng đờ, sau đó đáp: "Chớ nói lung tung."
"Chung Ly, kiếp sau nếu như em có thể gặp lại anh, em nhất định sẽ yêu thương anh hết lòng, sẽ chăm chút từng bữa ăn giấc ngủ cho anh, sẽ sinh con dưỡng cái, sẽ làm một bà nội trợ chỉ biết ru rú ở nhà chăm chồng nuôi con. Vì anh, em sẽ làm hết." Chu Tô cười nhưng lại chảy nước mắt.
Chung Ly không dừng lại động tác trong tay, nói: "Chu Tô, em thật khờ. Anh thích em thì chính là thích em, em không cần phải thay đổi gì hết. Cho dù em có biến thành người như thế nào anh cũng thích, cũng đặt em ở vị trí cao nhất trong lòng, em mãi là bảo bối anh nâng niu từng ly từng tý."
Người nào mới khờ đây? Người nào yêu, một khi đã yêu sâu đậm đều sẽ biến thành kẻ ngốc.
BẠN ĐANG ĐỌC
BỎ LỠ NHỮNG NĂM THÁNG TƯƠI ĐẸP NHẤT CỦA EM
RomanceChu Tô từng nghe qua một câu nói, chấp tử chi thủ (nắm tay nhau đến chết) lúc bắt đầu là một lời cam kết, về sau sẽ biến thành một loại trách nhiệm, cuối cùng cũng chỉ là một thói quen. Cô bỗng nhiên hi vọng mình còn đủ thời gian để tạo ra được loại...