Mới chớp mắt mà đã sang tháng 11 rồi, trưa trời trưa trật, Vệ Quốc đang nằm trên giường bắn tin nhắn với Đơn Nhất thì tiếng gõ cửa vang lên.
Anh bước ra mở cửa, ra là Tuyết Quân và Trần Mạc đang đứng bên ngoài, trong tay mỗi người đều ôm một bọc gì đó.
_ Chuyện này là sao? Sao giống đi chạy nạn thế này... – Vệ Quốc đùa.
Tuyết Quân và Trần Mạc hoàn toàn không cười, chỉ chăm chăm nhìn anh.
Vệ Quốc bèn thu lại nụ cười, hỏi..
_ Rốt cuộc là sao? Xảy ra chuyện gì rồi?
Chiếc miệng nhỏ của Tuyết Quân vừa hé, nước mắt lập tức ràn rụa hai bên má, nắm lấy tay áo của anh, vẻ mặt thê lương hỏi:
_ Anh Lữ, anh có biết đan khăn choàng không?
~~**~~
Mà Vệ Quốc đúng là biết đan khăn choàng thiệt.
Hồi trước, khi anh còn làm chủ nhiệm ở khu tiểu dân cư, phía dưới thường có một vài bà má đảm đang, sở thích là ngồi quây quần với nhau truyện trò uống trà đan áo len bla bla bla, Vệ Quốc thấy vui vui, cũng nhảy vào học, cái gì mà mũi lên mũi xuống anh đều rành rẽ, hoa văn dây thừng gì đó cũng biết đan vài loại, thêm len giữa chừng cũng không thành vấn đề. Tuy chưa từng mần qua mấy thứ như áo len quần len, nhưng khăn choàng cũng không phải chuyện gì khó khăn lắm với anh.
Chuyện là Tuyết Quân muốn đan khăng choàng tặng người ta, nên trong tiết học gia chánh đã nhờ Trần Mạc dạy cậu, đám nữ sinh trong lớp nghe được cũng nổi hứng, hè nhau đòi thầy giáo Trần Mạc "toàn năng" dạy đan khăn...
Nhưng vấn đề là Trần Mạc không biết đan.
Thế là Trần Mạc và Tuyết Quân chạy ra cửa hàng bách hóa kế bên thu gom len, que đan và một đống sách như "Nhập môn đan móc", "Kiến thức đan móc, "Hãy làm cho ông xã khen bạn nào", "Hôm nay, bạn đã đan chưa?" v.v, sau đó hai người chiếm đóng phòng dạy học của Trần Mạc rồi cùng vùi đầu vào "ngâm cứu", chả biết "ngâm cứu" ra sao mà đến khi bị len quấn toàn thân cả hai cũng chả lần mò ra được cách đan.
Lúc này Tuyết Quân mới nhớ đến con người "toàn năng thật sự" – đồng chí Vệ Quốc, liền kéo theo Trần Mạc lon ton chạy đến đây.
Tuyết Quân và Trần Mạc là bạn của Vệ Quốc, tất nhiên là anh sẽ tận tâm chỉ dạy, bèn cầm que đan lên chỉ cả hai. Trần Mạc, Tuyết Quân chăm chú nhìn theo học, trông rất chi là nghiêm túc。
Sau khi dạy xong, Vệ Quốc ngồi bên cạnh nhìn cả hai người họ cầm que đan một cách vụng về, len của Trần Mạc là màu đen, còn Tuyết Quân thì là màu trắng, cả buổi trời cả hai mới đan được một tí ti. Hồi lâu sau, Trần Mạc như đã quen rồi, tốc độ đan nhanh hơn, chưa gì đã vượt qua Tuyết Quân cả một khúc.
Nhìn một hồi, Vệ Quốc thấy chán quá, mắt khẽ đảo một vòng, một ý tưởng vụt hiện lên trong đầu, anh bèn cầm điện thoại lên gởi tin nhắn cho Đơn Nhất.
"Ông xã có muốn khăn choàng không?"
~~**~~
Đơn Nhất trả lời.
"Muốn ~ Cưng tặng anh ~ Cám ơn bà xã ~ Chụt chụt~~"
Nhận được tin nhắn, Vệ Quốc khẽ mỉm cười, nói vài câu với bọn Trần Mạc, rồi cầm tiền đi đến cửa hàng bách hóa.
Lương mới được phát, tiền còn nóng hôi hổi mà đã đem đi tiêu xài, nếu là trước đây ấy hả, anh chắc chắn sẽ cảm thấy rất buồn bực, nhưng giờ lại chả cảm thấy gì, vì tiền này là dùng cho Đơn Nhất, đáng.
Đi đến quầy bán len, đến hơn mười mấy chủng loại len, ba mươi mấy màu được bày trên quầy, khiến mắt Vệ Quốc hoa cả lên.
Anh vừa quay đầu liền thấy mấy cuộn len được bày riêng một bên, sờ thử, đây không phải loại Trần Mạc mua sao? Rờ thử cảm giác rất đã tay, có thể thấy đây là len thượng hạng.
_ Loại này bao nhiêu tiền? – Vệ Quốc chỉ loại len đó hỏi.
_ Loại này? Anh quả là tinh mắt, đây là hàng mới chúng em mới nhập về trong tháng này, lông cừu nhập khẩu từ Australia, giá tiền cũng không mắc lắm. – Nhân viên bán hàng cười tươi như đóa cúc nở.
_ Rốt cuộc là bao nhiêu? – Anh có một dự cảm không lành.
_ 40 đồng 1 lượng.
_... Tôi đi xem cái khác vậy! – Làm ơn, bộ giật tiền sao?! Len mà học sinh thường mua là loại 13, 14 đồng một cuộn (một chút lông cừu + terylene tổng hợp), một cuộn là 2 lượng, một chiếc khăn choàng cần dùng 10 cuộn, nghĩa là 2 cân*. Còn loại len này nội 1 lượng đã 40 đồng, vậy đan một chiếc khăn choàng không phải là đến 800 đồng rồi sao? Có tiền cũng không thể lãng phí như thế được!
Nhân viên bán hàng vẫn tiếp tục thuyết phục.
_ Anh gì ơi, anh xem, những loại len khác không thể so bì được với loại này đâu! Anh nhìn thử chất liệu , độ bền, màu sắc này xem, so với mấy loại len tổng hợp là khác xa lơ xa lắc đấy! Anh không biết đấy thôi, hôm qua có một anh mập mập đã đến đây mua những 2 cân lận đó!
Nói thừa, anh làm sao mà không biết được? "Anh mập mập" chính là Trần Mạc chứ ai! Bạn của anh! Người ta là thầy giáo, tiền kiếm nhiều, anh thì sao mà so nổi. Cũng không biết là cậu ấy đan cho ai mà lại vung tiền nhiều đến thế không biết.
Vệ Quốc cười nhạt.
_ Nói như cô thì, ở đây ngoại trừ cái này ra thì toàn là sợi tổng hợp thôi nhỉ? Hử?
Cô nhân viên bán hàng bị một tiếng "Hử" của anh làm cho mặt mày thất sắc.
_ Không phải không phải, đương nhiên không phải, chỗ chúng em tất nhiên còn có những loại len tốt khác nữa, là hàng nội địa.
_ Nội địa thì sao nào? Ủng hộ hàng nội!! – Vệ Quốc nhếch nhếch mép. Nghía qua nhìn "len tốt hàng nội" mà cô nhân viên chỉ, ừ, đó có lẽ là loại mà Quân Quân đã mua.
_ Đây bao nhiêu tiền?
_ 30 đồng 1 cuộn.
_ Hử? 30?
_ Không không không, nếu anh muốn mua thì là 27.
_ 27?
_ Không không không, em nhớ sai rồi, 25! 25!!
So với nhiều loại len khác tuy là mắc hơn phân nửa, nhưng đây đúng là len tốt, hàm lượng terylene ít, choàng lên cổ chắc chắn rất thoải mái, Vệ Quốc quyết định mua nó.
YOU ARE READING
Khi cà chớn gặp cà chua
HumorVăn án : Một bên là thập ban võ nghệ, từ nấu ăn giặt giũ đến may vá sữa chữa thứ thứ đều tinh thông, thú vui tao nhã của cuộc đời là lấy việc bắt nạt seme. Còn bên kia thành tích ưu tú nhưng đầu óc kỳ quái với những tư tưởng dị thường, chuyên mần ra...