Chương 64(2)

735 26 4
                                    

Tống Dư Kiều trở lại Tống gia, bảo vệ cửa theo thường lệ đem cô ngăn lại, vẫn như hôm trước cô vội vội vàng vàng muốn vào đi tìm Tống Dự.

Tống Dư Kiều nhún vai: "Tôi lần này tìm đến bà Tống lão, là bà nội tôi."

Cậu ta nghi ngờ cười: "Cô chờ một chút, tôi gọi điện thoại."

    Nói xong, anh ta liền đi vào gọi điện thoại, để lại một mình Tống Dư Kiều đứng ở cửa loạng choạng dưới ánh đèn vàng loạng choạng.

    Khoảng một phút đồng hồ, cậu kia đi ra: "Tại sao lần trước cô không nói cô là nhị tiểu thư nhà họ Tống, tôi mà biết đã sớm để cho cô đi vào."

    Tống Dư Kiều nghe xưng hô thế này, trong lòng cười khổ một cái, nhà họ Tống trừ bỏ bà nội còn thừa nhận cô, còn lại có ai thừa nhận sự tồn tại của cô đây? Nhị tiểu thư nhà họ Tống, nói ra đều cảm thấy bị châm chọc.

    Tống Dư Kiều đang chuẩn bị xoay người, lại bị anh ta gọi lại.

    "Cô chờ một chút, bà Tống nói đèn trên đường hư, tối lắm, sẽ tìm một người tới đón cô."

    Tống Dư Kiều biết tính của bà nội, nếu nói muốn tìm người tới đón cô, cô cũng sẽ không chống đối ý của bà , ở chỗ này ngây ngô thật tốt. Cô cho là dì Vương tới, không nghĩ đến, người tới lại là Diệp Trạch Nam.

Diệp Trạch Nam cầm một cái đèn pin kiểu cũ, dọc theo cây dương và cây bách dọc trên đường mòn đi tới.

Tống Dư Kiều trong phút chốc nhìn thấy hắn, bỗng nhiên giống như về thời kì trung học. Cô cùng Diệp Trạch Nam sóng vai đi trên đường nhỏ, không nói gì, nếu như có thể thong dong bình thản như vậy thì tốt. Chẳng qua, cô cùng Diệp Trạch Nam lúc đó, hình như theo thời gian kết hôn mà bắt đầu giương cung bạt kiếm rồi. Bỗng nhiên, Diệp Trạch Nam kéo tay Tống Dư Kiều. Tống Dư Kiều kinh hãi lập tức lui về phía sau một bước, dùng lực bỏ ra.

    "Hiện tại có người khác, ngay cả tay cô tôi cũng không được chạm phải không?" Tống Dư Kiều trầm tĩnh nhìn động tác kích động của Diệp Trạch Nam, tay Diệp Trạch Nam nắm chặt đèn pin.

    "Anh không nghĩ thời điểm anh chạm vào tôi, nói tôi bẩn, bây giờ anh không chê tôi dơ bẩn nữa có phải không?"

    "Anh nói đi?" Nhưng phàm là cùng Tống Dư Kiều kéo đến cái đề tài này, Diệp Trạch Nam luôn luôn sẽ mất khống chế, nhưng mà lần này, ngoài ý muốn anh hết sức bình tĩnh, trên mặt cười nham hiểm. Tống Dư Kiều siết chặt lòng bàn tay.

    Trước kia thì tức giận, nhưng mà khuya ngày hôm trước, buổi tối ấy mở mắt ra thấy Bùi Tư Nhận bên người, bây giờ còn có thể lại tức giận sao?

    Diệp Trạch Nam cười lạnh: "Không còn gì để nói có phải không?"

    Tống Dư Kiều quay mặt tiếp tục đi về phía trước "Trong lòng tôi rõ ràng, trong lòng anh cũng rõ ràng."

    "Cô không cảm thấy trên tay mình thiếu thứ gì đó sao?" Diệp Trạch Nam theo ở phía sau, dùng một loại giọng nói âm u hỏi.

    Tống Dư Kiều hỏi lại: "Nhẫn cưới sao? Tôi đã quên, anh có đưa nhẫn cưới cho tôi."

    Nhẫn cưới...

Từng Muốn Mặc Thật Đẹp Để Lấy AnhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ