Chương 2

8.6K 306 30
                                    

Năm nay, ta mười tuổi. Nàng mười bốn. lúc ta bảy tuổi vú nuôi mắc bệnh mà chết. Chỉ để lại nàng cùng ta làm bạn. Cuộc sống ngược lại cũng nhàn nhã tự tại, có thể ngày ngày gặp nhau. Có thể tâm sự với nhau.

Lồng chim treo ở trong đình không có móc chặt, một con chim nhỏ từ bên trong bay ra. Không biết ở nơi nào bị thương, lại bay trở lại, rơi trên mặt đất.

Ta ôm nó hướng về phía nàng mắng,  "Trầm Ngư Hàn, ngươi tên ngu ngốc này."

" Dạ. . Chủ nhân. ." Nàng nhẹ nhàng quay về.

"Ngươi tại sao làm bị thương con chim nhỏ của ta? Giết chết nó, ngươi có mấy cái mạng cũng không bồi thường nổi." Ta biết không phải là nàng làm hại, chẳng qua là không nhịn được muốn khi dễ nàng. Hất đầu. Dưới chân đá một cái, một đống tàn tuyết rơi xuống trên người nàng.

Có một khối băng còn vừa vặn đập vào trên mặt nàng. Nàng bị đau, ngồi chồm hổm xuống. Giống như thật sự rất đau.

"Đừng giả bộ, ta muốn đi ra ngoài chơi, ngươi phải phụ trách đem chữ viết của ta viết tốt. Nếu như phụ vương nhìn ra là ngươi viết, ngươi nhất định phải chết." Bỏ lại một câu nói, ta ôm chim nhỏ liền hướng về phía viện của ca ca chạy đi.

Đại ca thích nhất là chim, Đem chim nhỏ mang đi chỗ hắn nhất định có thể trị được.

" Thế nhưng, chủ nhân người còn có thứ khác chưa làm. Vương gia nói muốn ta dạy người nữ công. Còn có. . ." Nàng sốt ruột kéo ta lại.

Khí lực của nàng không lớn, thế nhưng ta vóc dáng nhỏ. Bị nàng kéo một cái bắt quay đầu lại.

"Uy........Vậy thì có cái gì. Ngươi làm liền được rồi." Ta quẳng tay nàng ra. Đột nhiên, người nhẹ một chút. Nguyên lai là bị nàng bế lên.

"Thật xin lỗi, mệnh lệnh của Vương gia lớn nhất. Mời Quận chúa không nên làm khó ta, được không?" Mặt nàng bị đông lạnh tím bầm đến gần ta. Ta không cần suy nghĩ một cái tát đè lại mặt nàng "Không được. Ta phải đi ca ca nơi đó."

"Ta.......ta giúp chim nhỏ băng bó, Quận chúa đại nhân xin người thương xót, nhanh đi về được không?" Nàng hai cái tay ôm ta. Hướng trong kéo. Ta liều mạng hướng ra phía ngoài tránh, chính là tránh không được.

"Ngươi còn không buông tay, ta sẽ khóc nga. Chờ một chút phụ vương ta tới, ngươi có chịu được." Ta xoay người nắm mặt của nàng hướng hai bên kéo. Thấy nàng từ đầu đến cuối không thả, dứt khoát cắn một cái trên cổ tay trái của nàng.

"A. . ." Nàng bị đau đứng lên. Mấy bông tuyết rơi vào trên cái mũi của ta. Ta đánh một cái nhảy mũi mới rơi xuống.

Dấu răng thật sâu in ở trên tay của nàng. Tia máu từ trong vết thương rỉ ra. Một giọt một giọt rơi xuống đất, bạch sắc cùng huyết hòa tan chung một chỗ.

"Hừ, cho ngươi bắt ta." Ta hất đầu, ngay cả chim nhỏ cũng không cần. Liền tự ý muốn chạy đi.

"Vân Hảo Ninh, ngươi. . ." Thật bất ngờ thấy vẻ mặt nàng tức giận. Nàng thế nhưng cho tới bây giờ cũng không tức giận.  Ít nhất, thời điểm đối mặt ta cái này Quận chúa sẽ không tức giận như vậy.

[BHTT - EDIT - HOÀN] Lưu Luyến - Giang Nam ẢnhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ