Chương 14

2.5K 145 19
                                    


Cũng không có nhiều người biết Ngư Hàn ở trong Vương phủ, mà những quan viên kia lại không dám chống lại mệnh lệnh đi mật báo. Bây giờ xem ra, chính là trong Vương phủ có nội gián, rốt cuộc là người nào?

"Hôm qua thánh chỉ từ triều đình tới đây, để cho các nơi tăng cường canh phòng, gần đây một đám phiến quân cùng quân khởi nghĩa đã hoàn toàn tiêu diệt quân sĩ giữ thành, trong thành vô luận nam nữ già trẻ, không một người nào sống sót." Trong tay ta đang cầm trường quyển lần lượt đọc cho Phụ vương nghe.

"Đại ca sáng nay truyền tin trở về, trong thư chỉ hỏi chút ít việc nhà, con đã thay Phụ vương trả lời." Ta liếc mắt nhìn lão nhân gia trên giường, hắn từ từ nhắm hai mắt lại chợp mắt.

"Nhị ca phái tâm phúc trở về, chỉ hỏi một tiếng, Phụ vương có nguyện xưng đế hay không, con cũng thay Phụ vương trả lời, trước diệt quân khởi nghĩa là hơn." Ta nói tiếp, không nhúc nhích tiếp tục xem chữ màu đen trên quyển thượng.

"Tam ca gần nhất mấy ngày nay cũng không có thư tín, sợ là thương còn chưa tốt. Quân đội dưới tay hắn bị diệt phân nửa, Phụ vương, có nên hướng triều đình báo cáo hay không, đem Tam ca triệu hồi về?" Ta cau mày một cái, lão nhân gia vẫn nằm không nhúc nhích. Trong nháy mắt ta thấy khuôn mặt hắn tái nhợt, còn thật sự cho rằng hắn đã đi vào hoàng tuyền.

"Trấn tây Vương gia gửi thư đến, xin mượn binh Phụ vương. Trong chốc lát con chưa có biện pháp, mời Phụ vương. . ." Ta bước lên một bước, chuẩn bị nghe mệnh lệnh của hắn.

"Không cho mượn. Đọc tiếp đi." Hắn tích tự như kim*.
*tích chữ như vàng.

"Lương thảo khiếm khuyết, con đã phái người hộ tống lương thảo đi trước. Ngày hôm trước bị một nhóm chặn. Không một người trở về. Hôm qua con lại phái ra một nhóm. Đến bây giờ vẫn không có tin tức. Phụ vương....... Cái này......?" Ta hơi có chút khó xử mà nói. Đối với cái này ta thật không phải là rất thành thạo. Ai biết có thể hay không một bước sai, từng bước đều sai.

"Như vậy xem ra, là bị người chặn. Tra rõ, trong phủ chắc chắn có nội ứng. Hơn nữa người này tất ở rất gần ta và con." Phụ vương rốt cục mở mắt, quay đầu liếc mắt nhìn ta. Sau đó để cho ta đem hồ sơ đưa lên. Ta sải bước lên phía trước mấy bước, đem các thứ đưa lên.

Phụ vương nhìn một hồi, sau đó nói "Việc này con mỗi ngày báo cáo, sao không nghe con nói với ta chuyện những đạo sĩ kia nghiên cứu phương pháp trường sinh bất lão?"

"Ngày gần đây Vương phủ lòng người bàng hoàng, có một số đạo sĩ nghe nói quân khởi nghĩa một đường tiến đánh, đã sợ hãi trốn đi. Bây giờ chỉ còn lại mấy vị, nhưng nghiên cứu vẫn không có thành quả. Hơn nữa, Phụ vương, trong Trường sinh viện những người đó mỗi ngày cần cung ứng lương thực quá nhiều, Vương phủ có thể không đủ sức gánh vác, thỉnh phụ Vương hạ lệnh, đem bọn họ thả ra !."

"Thả? Ninh nhi, trong đầu con đến cùng đang suy nghĩ cái gì? Ta biết con không tin cái phương pháp trường sinh này, nhưng ta tin. Ta bây giờ nếu như tìm không được thuốc trường sinh bất lão, vô luận như thế nào, ta cũng nên tìm người chôn cùng ta. Mà những người này có thể chôn cùng ta là bọn họ tu mấy cuộc đời phúc khí. Con đây coi là như thế nào? Cầu tình? Con lẽ nào đã quên, con càng cầu tình, sẽ chỉ làm những người đó chết nhanh hơn?" Phụ vương có chút tức giận nói.

[BHTT - EDIT - HOÀN] Lưu Luyến - Giang Nam ẢnhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ