Chương 11

3.2K 183 17
                                    

"Giang đại phu, nàng. Thế nào?" Ta đưa Giang lão đại phu từ trong phòng đi ra kéo qua một bên, nhỏ giọng hỏi.

"Ai......Cái này.......Ngài làm cho lão phu như thế nào mở miệng đây." Giang đại phu thở dài một hơi. Hắn là đại phu chuyên phụ trách xem bệnh cho ta lúc còn nhỏ, tự nhiên cũng nhận thức Ngư Hàn.

"Không có sao..... Ngươi nói đi....... Vô luận như thế nào...... Ta đều có thể tiếp thu." Ta hít sâu một hơi, chờ nghe hắn nói.

"Ngư Hàn. Hẳn là bị kích thích rất lớn, sau đó mới có thể biến thành đần độn. Hơn nữa, khả năng nàng bị nam nhân xâm phạm qua. Cực độ chán ghét nam tử. Ta chỉ mới đi vào. Căn bản là không có đụng tới tay nàng. Bộ dáng nàng như vậy, rất phiền phức a. Hơn nữa lúc phát điên, còn không nhận người." Giang đại phu kiên nhẫn giải thích cho ta biết.

"Vậy........ Có biện pháp nào chữa trị không?" Ta nghe vậy, trong lòng liền rối loạn.

"Không có cách nào khác. Chỉ có thể dựa vào chính nàng. Nếu như muốn bắt đầu làm cho nàng trở lại vui vẻ như trước đây, hoặc là có thể trợ giúp đối với chuyện của nàng, khả năng nàng sẽ từ từ sống tốt hơn. Bất quá, cũng có thể, nàng mãi mãi cũng sẽ không tốt. Tâm tư của nàng, khả năng đã hoàn toàn rối loạn. Ý thức cũng hư mất. Nói năng lộn xộn. Đối với hành vi của mình không cách nào phụ trách, người như vậy, tính nguy hiểm cực cao. Quận chúa, ngài phải cẩn thận. Lưu lại nàng bên người, không chừng ngày nào đó nàng nổi điên lấy đao chém ngài." Giang đại phu tựa hồ rất sợ Ngư Hàn nổi điên. Lúc nói còn không ngừng dùng ống tay áo lau mồ hôi lạnh.

"Người như vậy, có thể sống bao lâu?" Ta hiện tại đang lo lắng không phải nàng có thể bình phục hay không, coi như nàng không thể hồi phục như cũ, ta có thể chiếu cố nàng cả đời. Ta hiện tại chỉ muốn biết bệnh này đối với tuổi thọ của nàng có ảnh hưởng hay không.

"Thực tế mà nói, không có ảnh hưởng, thế nhưng nếu như chính nàng thương tổn tới mình, thì khó nói chắc lắm." Giang đại phu đang nói, thì ta nghe được trong phòng truyền đến một tiếng thét chói tai.

Ta vội vàng xoay người lại liền chạy tiến vào. Chỉ thấy Ngư Hàn một tay nắm một con dao găm, nhìn thấy đồ đạc liền chém. Một thị nữ tức thì bị nàng chém một đao. Tiếng rít gào vừa rồi, chính là do cô ta phát ra.

"Người điên....... Ngươi, cái người điên này........" Thị nữ kia thét lên.

Lửa giận trong ta lại nổi lên. Xông lên liền quăng cho cô ta một cái tát, "Không cho phép ngươi gọi nàng là người điên. Nàng có danh tự. Nàng gọi là Trầm Ngư Hàn."

"Quận chúa, ngài làm sao vậy? Nữ nhân này đúng là người điên. Cô ta đả thương người không nói, còn chuyên môn quấy rối. Quận chúa, xin ngài thương xót, đem cô ta đuổi về đan thất đi thôi, nếu như Vương gia biết đan thất thiếu người, thì ngài làm sao giao phó?"

"Đan thất? Các ngươi tại sao không đi? A...... Các ngươi có tư cách gì ra lệnh cho ta? Nàng là người điên thì thế nào? Ta cảnh cáo các ngươi. Nàng là của ta......... Các ngươi nếu như nói nhiều thêm một câu bất kính nữa, ta đem toàn bộ các ngươi ném vào đan thất. Cho các ngươi chôn cùng." Ta trợn tròn hai mắt. Hướng về phía bọn họ quát.

[BHTT - EDIT - HOÀN] Lưu Luyến - Giang Nam ẢnhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ