Chương 26

473 11 0
                                    

Cánh cửa của phòng hiệu trưởng bị đạp tung ra trước khi Cát Anh ngăn đôi chân của Nhật Nam lại, cậu bước vào trong, đôi mắt đằng đằng sát khí. Thầy hiệu trưởng khẽ nhíu mày, đã biết trước có chuyện này, nhưng thầy không ngờ học viên lớp Toán lại phản ứng như thế.
- Tại sao cô Hàn Thủy lại nghỉ việc?
Nam nhìn thẳng vào đôi mắt già nhăn nheo của thầy Bình, giọng nói không dấu nổi sự bức xúc của mình. Cát Anh kéo nhẹ tay cậu về phía sau, nhỏ đứng ra trước, khuôn mặt bình thản đến lạ:
- Thầy nói đi, chúng em cần một câu trả lời của thầy.
- Là ta đã sa thải cô Hàn Thủy?
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Bà Chủ tịch từ ngoài bước vào, đáy mắt mờ đục. Cát Anh quay lại nhìn bà, nhỏ hơi cười. Bà chủ tịch tiến thẳng đến chỗ ngồi cao nhất, lạnh lùng lướt mắt qua chỗ các học viên đang đứng:
- Dạo này các em vẫn học tốt chứ.
- Tôi hỏi bà sao cô Hàn Thủy lại bị sa thải?
Nam không đủ kiên nhẫn nữa, cậu gồng mình lên, đập thẳng vào bàn thầy hiệu trưởng, Cát Anh cũng không còn giữ nổi sự bình tĩnh của mình, mắt nhỏ đăm đăm nhìn bà chủ tịch dò xét.
Nén một tiếng thở dài, bà chủ tịch nhắm nghiền mắt:
- Là nó muốn tự đi thôi.
- Không thể nào, bà nói dối.
Ngọc Vi hét lên, nước mắt rơi lã chã trên khuôn mặt của nhỏ, mặn đắng. Cô Thủy đã hứa với cả lớp rằng sẽ không bao giờ buông tay tụi nó ra mà, cô bảo, cho dù trái đất này có ngừng quay thì cô vẫn mãi ở bên cạnh tụi nó mà, không thể nào có chuyện cô tự xin nghỉ việc được. Tất cả đều là giả dối.
- Bây giờ cô Hàn Thủy đang ở đâu.?
Cát Anh tiếp tục nhìn bà chủ tịch, lần này, chính nhỏ là người hỏi, chủ tịch vẫn im lặng, có thứ cảm giác nào đó nghèn nghẹn, bà không dám trả lời, không dám nhìn thẳng vào đôi những đôi mắt ngây thơ trong sáng kia, bà không thể nói dối chúng thêm được nữa. Nhìn thấy sự bối rối của bà, thầy Bình nhẹ giọng:

- Cô ấy đi từ hôm qua có lẽ là cũng rời khỏi thành phố rồi.
Ba mươi con người của lớp Toán chết sững, rời khỏi thành phố ư? không thể nào. Ngày hôm qua, lúc tụi nó thong thả vui đùa thì cô lại phải nuốt nước mắt rời khỏi học viên ư? Mấy đứa con gái ôm chầm lấy nhau, Cát Anh bước lên thêm một bước , nhỏ mím môi thật chặt:
- Hãy bảo cô Hàn Thủy trở về.
Bà chủ tịch tròn con mắt lên nhìn nhỏ, chưa bao giờ bà thấy nhỏ cương quyết đến thế, cố lấy lại sự lạnh lùng vốn có của mình, bà cười nhạt:
- Cô ấy đã muốn đi tại sao chúng ta lại phải mất công kéo về.
Cát Anh giương mắt nhỏ nhìn xoáy sâu vào mắt của người đối diện:
- Nếu không cả lớp Toán cũng sẽ rời khỏi học viện.
Trong phút chốc bà chủ tịch rơi vào im lặng , bà có nghe nhầm hay không? Lớp Toán sẽ rời khỏi học viện? Chẳng lẽ cái lớp ấy lại có tình cảm nhiều với Hàn Thủy đến thế. Trong tình huống này bà biết phải làm sao đây, nếu như mất lớp Toán thì coi như bà mất cả học viện
- Các em có biết mình đang nói gì không?
- Em đã đủ tuổi để biết mình đang làm gì.
Cát Anh khẳng định một cách chắc nịch, những đôi mắt phía sau cũng vô cùng cương quyết. Chân mày Hàn Tuyết co lại, tại sao bà chủ tịch lại lúng túng đến thế, bà ta có thể sợ một lời đe dọa của một học viên sao? Một chuyện lạ mà lần đầu tiên nhỏ nhìn thấy. Rốt cuộc Cát Anh và lớp Toán là như thế nào?
Bước ra khỏi phòng hiệu trưởng, mắt Cát Anh hướng về một nơi xa xăm nào đó, đôi mắt buồn lại càng buồn hơn, tất cả các học viên còn lại của lớp Toán đều cảm thấy mệt mỏi, tụi nó không còn đủ sức để học tiếp nữa.
- Tớ xin lỗi.
Nam bước lại gần Cát anh, cậu hơi cúi đầu, giọng nói có đôi phần dịu xuống. Nhỏ nhìn cậu mỉm cười nhẹ, một nụ cười buồn.
- Không sao đâu, tớ hiểu mà.
Nam gật đầu nhẹ, mặt dãn ra, cậu nhìn thấy một bóng người phía trước:
- Thầy vinh.
Ba mươi cái đầu giật mình quay lại, dáng đi của thầy chạm chạp, không năng động như mọi ngày, thầy nhìn tụi nó khẽ cười:
- Các em không học tiết tiếp theo à?
Tụi nó nhìn thầy, lại muốn khóc, tụi nó biết thầy đang đau lắm chứ? Cô Thủy ra đi không một lời từ biệt, tụi nó đã thế, thầy lại càng buồn nhiều hơn. Khóe mắt thầy hiện rõ một nỗi niềm sâu kín nào đó.

- Thầy ơi, cô Thủy...
Hà Mi chư nói hết câu đã khóc nấc lên, thầy vỗ vai nhỏ, an ủi mà trong lòng đắng chát:
- Em đừng khóc, rồi cô ấy sẽ về với thầy trò mình thôi mà, cô ấy sẽ không từ bỏ chúng ta dễ dàng vậy đâu.
Ngọc Vi ôm chầm lấy Cát Anh, nhỏ gục lên vai bạn, gió mùa thu vẫn cứ thổi, mang một người đi xa, không rõ ngày trở lại, cái nắng vàng nhạt như buồn hơn.
Bà chủ tịch đứng trên cao nhìn xuống, những giọt nước mắt thi nhau rớt xuống, rất nhiều, bà không chỉ đã đánh mất đi niềm vui của con gái mình, mà còn đánh mất đi cả hạnh phúc của nó. Cái tội của bà lớn quá.Không thể nào bù đắp lại được nữa rồi.
- Bà đang hối hận sao?
Khóe miệng Hàn Tuyết cong lên, một nụ cười băng lạnh xuất hiện, bà quay đầu lại, lau vội nước mắt trên má, dịu dàng nhìn nhỏ:
- Phải ta đang rất hối hận.
Tuyết ngẹn lại, đúng là tình mẫu tử không thể nào bị ngăn cản được, nhỏ lại nhớ về ngày xưa, cái ngày nhỏ cũng đã từng có một người mẹ như thế. Chở che , ôm ấp nhỏ trong vòng tay, cho nhỏ nhận được hơi ấm của một tình yêu thương trọn vẹn. Nhưng bây giờ mọi thứ đã đổi khác, người đàn bà trước mắt đã cướp đi của nhỏ tất cả, hạnh phúc, nụ cười, ngay cả nước mắt cũng đã cạn khô.
Tất cả cũng chỉ tại bà ta.
Vì thế nhỏ muốn đứa con gái duy nhất của người phụ nữ này cũng phải chịu cảnh như nhỏ, đau đớn , vật vã, đắng cay khi bị chính người thân vứt bỏ.
Nhưng nhỏ đâu có biết rằng, người con gái mà nhỏ nói ấy, đã chịu tủi nhục ngay từ ngày đầu tiên nhỏ ra đời.
Nỗi đau ấy còn lớn hơn nỗi đau của nhỏ gấp trăm vạn lần
Mấy ngày nay không hiểu sao lại có một trận mưa kéo dài, tâm trạng các học viên lớp Toán cũng không ổn hơn một chút . Cát Anh đã cho người lùng sục khắp thành phố, nhưng vẫn không thấy bóng dáng cô Hàn Thủy đâu, có lẽ thầy hiệu trưởng nói đúng, cô đã rời khỏi đây ngay ngày hôm ấy rồi. Cát Anh nén một tiếng thở dài, nhỏ mông lung suy nghĩ, đôi mắt dán ra ngoài khung cửa sổ.
- Cậu nghĩ tại sao bà chủ tịch lại làm như thế.
Nam mân mân trên cạnh bàn, cậu cúi mặt xuống hỏi bâng quơ. Cát anh vẫn không rời mắt khỏi khung cửa, nhỏ mím môi nhẹ:
- Tớ cũng không biết, có lẽ bà ấy cũng không thực sự muốn cô Thủy ra đi.
Quẳng nhẹ một hòn đá ra ngoài sân, Bàn tay Nam di chuyển dần trên những phím đàn, một thứ âm thanh vang lên, hòa lẫn vào tiếng mưa ngoài kia, mọi vật chìm trong một thứ màu sắc hỗn độn, tiếng nhạc du dương, buồn ,chứa nhiều tâm trạng của một cậu học trò mười bảy tuổi. Cát Anh đánh mắt sang nhìn bạn, nhỏ khẽ cười, nụ cười ngọt ngào như một dư vị nào đó còn sót lại của mùa thu.Một ống tiêu nhỏ luôn được nhỏ mang bên mình, như một vật bất li thân. Thổi, để quên đi nỗi buồn của hiện tại, vi vu theo làn gió lạnh của cơn mưa cuối mùa. Trong veo, thứ cảm xúc dâng trào mãnh liệt, tâm hồn của hai nghệ sĩ nghiệp dư bay bổng trong không gian, xua tan những nỗi buồn sâu thẳm nơi trái tim.
Khánh Đăng dựa lưng vào góc tường, cậu đang lắng nghe cái giai điệu ấy. Đẹp đẽ và thanh cao biết nhường nào, một lần lặng mình giữa những suy ngẫm thường ngày, Đăng chớp nhẹ mi mắt, từ lúc sống và chơi đùa cùng lớp Toán, cậu đã trở thành một con người khác, không bị sự hào nhoáng bóng bẩy bên ngoài làm mờ đi những cái tinh nghịch và ngây thơ vốn có của tuổi học trò.
Cậu biết thương, biết nhớ một ai đó, thứ tình cảm trong sáng đầu đời đầy mộng mơ. Nụ cười ấy ,ánh mắt ấy khiến cho cậu cảm thấy tâm hồn mình thật bình yên.
Ở một góc khác của kí túc xá, cô bé mang cái dáng điệu lạnh lùng , băng lãnh thường ngày bỗng chìm vào một thế giới khác. Trầm tư và suy nghĩ những gì đã qua, Hàn Tuyết thấy mình thật nhỏ bé, cứ giống như một hạt cát nằm gữa đại dương mệnh mông? Những chuyện nhỏ đã làm, những chuyện lớp Toán đã làm. Phải chăng nhỏ đã quá ích kỉ? Nhỏ chỉ nghĩ đến cảm nhận của mình mà quên đi nỗi đau của người khác.
Đau.? cái cảm giác đã ăn sâu vào trái tim nhỏ hơn mười năm nay, cái cảm giác nhìn thấy bàn tay mẹ buông dần, cái cảm giác nhìn thấy mắt mẹ từ từ khép lại trong làn sương mờ đục của nước mắt. Đau? cái cảm giác nhìn ba mình hạnh phúc với một người phụ nữ khác không phải là mẹ, cái cảm giác đắng chát mỗi khi nước mắt chan vào bát cơm nóng hổi thường ngày mà đáng ra phải do mẹ làm thì nay lại là của người giúp việc.
Nước mắt lăn dài trên má, bảy tuổi mất mẹ, mất đi một vòng tay yêu thương ôm ấp, sự đều trớ trêu thay, cái định mệnh gữa bốn người bọn họ lại khiến con gái họ rơi vào đau khổ .
Đôi mắt nhắm nghiền lại, mặc cho những hạt mưa rớt xuống cùng những hạt châu sa tuôn ra từ đáy mắt. Dòng đời tấp nập lắm bon chen, không phải do nhỏ lạnh lùng mà tại nhỏ sống khép mình thôi. Không phải tại nhỏ băng lãnh mà tại cái tính khí của một con bé sớm thiếu vắng tình mẹ trở nên bất cần và khó chịu mỗi khi ai đó quan tâm mình thôi. Không phải tại nhỏ độc ác mà chẳng qua là do sự ích kỉ trong trái tim một con người sớm chịu nhiều mất mát. Nhỏ tự bao biện cho chính mình như thế. Bao biện cho cách sống sai lầm của mình trong mười năm nay là như vậy. Để rồi vô tình, nhỏ khiến cho những người bạn ấy một lần nữa.......đau.
Từ trên tầng hai của dãy nhà ban giám hiệu, đôi mắt trĩu nặng của người mẹ dán chặt xuống sân trường. Không còn cái lạnh lùng, cao ngạo vốn có thường ngày, cái cảm giác chôn chặt suốt hơn hai mươi năm qua lại ào về mỗi khi mưa tới. Làn khói xa xăm, đưa bà trở về một cõi hư vô nào đó, khi đứa con gái bé nhỏ chào đời, đến cái ngày mà nó đầm đìa nước mắt buông vạt áo bà ra khỏi bàn tay.Tiếng gọi xé lòng, của một đứa trẻ vốn không nhận được nhiều tình yêu từ cả ba lẫn mẹ.
" Mẹ, đừng bỏ con, bé Thủy hứa sẽ ngoan mà, mẹ đừng đi, bé Thủy không vòi mẹ quần áo mới nữa đâu"
Một cái buông tay hờ hững, một ánh mắt quyết liệt, vẫn ra đi, để lại đứa con nhỏ trong cả một căn biệt thự rộng lớn.
" Mẹ...mẹ đừng đi mà, mẹ đừng đi, mẹ đi, rồi ba cũng đi nữa con làm sao đây hả mẹ, xin mẹ, mẹ về với con đi, con sẽ không làm mẹ buồn nữa, con sẽ ngoan giống em Hàn Tuyết vậy đó, mẹ ơi"
Đúng năm phút sau, người phụ nữ bỏ lại con, nỗi đau và những giọt nước mắt trên khuôn mặt trẻ thơ ấy để đến một căn nhà khác, nơi đó có nhiều tiếng cười, có người bà yêu thương và đứa con không phải là con ruột.
Năm phút sau, bàn tay bé nhỏ ấy lại tiếp tục sưng tấy lên vì phải nắm chặt cái va li của ba mình.
" Thủy buông ra để ba đi"
" Không ! mẹ đi rồi, con không muốn cho ba đi nữa, con không buông, ba ở lại với con đi"
" Buông ra để ba đi, con ở lại với quản gia đi"
" Không, ba ơi, con xin ba mà, nếu không ba cho con đi với, con hứa sẽ ngoan mà"
Lại là cái buông tay giằng xé ấy, gào thét trong vô vọng, dáng người nhỏ bé đổ sụp xuống giữa ngôi nhà rộng lớn, không có lấy một cảm giác ấm áp từ lúc chào đời đến hôm nay. Đôi mắt cô bé mười tuổi sưng mọng đi, ngất lịm, nằm giữa sàn nhà lạnh buốt, mẹ đi rồi, ba cũng không có ở đây, không một bàn tay ấm áp nào đỡ nó dậy, xoa dịu cái nỗi đau trong lòng nó. Hết thật rồi. Họ đi tìm hạnh phúc cảu riêng mình, với một đứa con mới mang cái tên hàn tuyết, đứa bé chúm chím miệng mới chỉ hai tuổi đâu còn chập chững bước đi.
Vô vọng.
Bất lực
Và nó thấy mình trở nên thật yếu đuối
Dựa tấm lưng vào cánh cổng sắt, người phụ nữa ấy đang run lên từng đợt, nước mắt trào ra, nhiều vô kể, người đàn ông đứng bên cạnh, dõi một ánh mắt mơ hồ nhìn vào trong. Hai chiếc xe đi về hai hướng, hia đường thẳng song song không bao giờ chạm mặt. Để lại một đứa trẻ bơ vơ. Giữa một núi vật chất. Tiền bạc có là gì? Khi mà tất cả đều giả dối.
" xin lỗi con"
" Con như một đóa hoa giữa ban mai rực rỡ
Con mỏng manh, yếu đuối
Con cần có người chở che ôm ấp
Nhưng... nước mắt con đã cạn, nụ cười trên môi con đã vụt tắt.
Ban mai của con không phải là màu hồng như mẹ vẫn tưởng
Nó đen ngòm một màu xám xịt.
Vì con tâm hồn con đã chết kể từ cái ngày định mệnh ấy....thế giới rời bỏ con, và ba mẹ là người buông tay nhanh nhất "  

Cao thủ học đườngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ