Nguồn: An An
Xong việc, chị Ngọc nằm trong lòng thằng Thịnh thủ thỉ:"-Thế anh đã ngủ với con bé ấy chưa?"
Thằng Thịnh cười cười, bảo:
"-Có rồi thì sao mà chưa thì sao?"
Chị Ngọc bất thình lình giơ chân đá bay thằng Thịnh xuống giường, đoạn, hậm hực quay lưng ra chỗ khác. Thằng Thịnh lồm cồm bò lên giường, ôm lấy chị từ đằng sau:
"-Nằm cùng giường thật đấy mà có làm cái mẹ gì đâu. Lo vớ lo vẩn."
Chị Ngọc xoay người lại, áp mặt vào người thằng Thịnh:
"-Anh định cứ thế này à?"
"-Chứ giờ biết làm sao được nữa?"
"-Em..." chị Ngọc thở dài não nề, bầu không khí chùng xuống.
Thằng Thịnh vuốt tóc chị, nhẹ giọng:
"-Đợi hai, ba năm nữa, bố anh đủ điều kiện sức khỏe để phẫu thuật. Anh sẽ nói tất cả với Huyền, cô ấy còn trẻ, kiểu gì rồi cũng tìm được người hợp hơn làm chồng. Rồi li dị, bố mẹ cũng phải chấp nhận cho mình đến với nhau thôi."
"-Bao giờ cô ấy mới có người yêu? Hoặc là, lỡ như, cô ấy thích anh thì sao?"
"-Em cứ nghĩ linh tinh, làm sao mà thích nhau được."
Chị Ngọc im lặng, chị chẳng có gì để bảo vệ bản thân. Nếu như so với Huyền thì chị như một kẻ trắng tay. Huyền có gia đình chồng và tờ giấy đăng kí kết hôn hợp pháp. Còn chị có gì ngoài tình cảm của Thịnh? Là thứ mà ngay cả chị cũng đang sợ mất.
Thằng Thịnh đi tắm, mặc lại bộ vừa nãy rồi xuống ăn cơm. Ăn xong, chị Ngọc và nó lại ngồi xem phim, xem đủ thể loại trên trời dưới biển, chị Ngọc mệt quá, đang xem dở thì thiếp đi. Đôi khi, chỉ cần những giây phút bình lặng như thế này, đã làm thằng Thịnh xiêu lòng.
Đến gần 11h đêm, thằng Thịnh về nhà, cái Huyền vẫn chưa ngủ. Nó ngồi xem hài Châu Tinh Trì cười rũ rượi. Thằng Thịnh hơi giật mình vì cái váy ngủ cái Huyền mặc giống y cái chị Ngọc mặc hồi tối.
"-Nhìn em chằm chằm vậy? Không đi tắm à?"
"-À...ờ."
Thằng Thịnh tắm qua loa cho có lệ rồi mặc áo ngủ, trèo lên giường. Điện thoại vừa lúc lại reo liên hồi, mẫu thân tối thượng gọi đến.
"-Gì vậy mẹ?"
"-Giờ tao mới nhớ, chúng mày chưa đi tuần trăng mật đúng không?"
"-Dạ...vâng."
"-Mày khôn hồn thì xếp lịch ngay cho tao. Cái Huyền nó ngại nó không nói chứ có khi nó đang tủi lắm đấy."
Thằng Thịnh ngó cái Huyền. Bố tổ, mặt cười phớ lớ thế kia thì tủi nỗi gì.
"-Rồi rồi, con biết rồi. Chiều mai khởi hành luôn là được chứ gì."
"-Làm ăn cho cẩn thận vào. Nhớ chọn chỗ đẹp đẹp đấy."
Chưa kịp để thằng Thịnh phản ứng lại, bà Sương dứt khoát cúp máy luôn.
Thằng Thịnh lại lôi laptop ra ngồi nghiên cứu các địa điểm. Thoắt cái là book luôn hai vé máy bay đi Nha Trang, sẵn tiện nó đặt luôn phòng khách sạn. Thì không phải đợt trước cái Huyền bảo là đi biển cũng được mà, đúng ý rồi còn gì nữa.
"-Này, Huyền ơi."
"-Dạ?"
"-Chiều mai đi Nha Trang luôn nhé."
"-Hớ? Tự nhiên lại đi đâu cơ?"
"-Đi tuần trăng mật, chiều mai đi luôn."
"-Anh bị điên à? Đùng cái bảo đi là thế nào?"
"-Thôi, anh đi ngủ đây. Em cứ chuẩn bị các thứ đi nhé."
Cái Huyền ngơ ngác.
Nguồn: An An.
......vote.....
BẠN ĐANG ĐỌC
Ép Duyên
Fiction généraleTác giả: An An Đây là một trong những tác phẩm mình thấy hay sưu tầm Giới thiệu: Huyền là cô gái tầm tuổi mới lớn, học không bằng người ta nhưng được cái khá là xinh đẹp. Nhưng bổng cô được hỏi cưới gả cho thằng tên thịnh con trai nhà buôn bán khá...