Chương 6

325 21 0
                                    

Hôm nay là ngày cuối cùng trước khi bước vào kì nghỉ Đông, trường náo nhiệt hơn mọi khi, lớp nào cũng rộn ràng chuẩn bị cho tiết mục của mình. Trong lớp, Miên Miên chạy tới chạy lui hối thúc mọi người thay quần áo. Xem như cô nàng cũng rất chú ý đến thời tiết, chúng tôi mặc áo lớp, là kiểu áo sơ mi bên trong và áo len bên ngoài. Bên trong mọi người đều mặc áo sơ mi trắng còn bên ngoài là áo len màu xanh ngọc có thêu tên lớp. Tôi cũng thật khâm phục hiệu quả làm việc của Miên Miên, đúng là một lớp trưởng tốt!
Khi tất cả mọi người đã thay trang phục xong thì lão Đoàn cũng tới. Không mang theo dáng vẻ nghiêm khắc hàng ngày, thầy tới nói với chúng tôi một câu: "Cố lên, không chiến thắng cũng được. Chỉ cần cố gắng hết mình!"

Bề ngoài tuy lão Đoàn như vậy nhưng thầy ấy là một người thầy tốt, luôn luôn nhắc nhở chúng tôi, giúp chúng tôi nhận ra được yếu điểm và phát huy những điểm mạnh của bản thân.
Cậu ấy hôm nay nhìn rất nhã nhặn, toàn thân toát lên một vẻ đẹp nhẹ nhàng không quá chói lóa làm người khác cảm thấy thật yên bình. Không phải trong lòng mỗi người ai cũng có một Hoàng Tử sao? Cậu ấy chính là Hoàng Tử trong lòng tôi, nhưng có lẽ tôi chẳng thể nào là Công Chúa!
"Cổ áo cậu phải để bên ngoài cổ áo len." Một giọng nói ấm áp từ người trước mặt vang lên.

Tôi vội nhìn xuống cổ áo, một góc cổ áo sơ mi còn lẫn đằng sau cổ áo len. Nhanh tay chỉnh lại, ngẩng đầu còn chưa kịp cảm ơn thì chỉ thấy bóng lưng cậu đang đi về phía trước. Cậu đang chăm chú trao đổi gì đó với Miên Miên.

"Nào chúng ta xếp đội hình một chút!" Miên Miên lớn tiếng kêu gọi mọi người.

Sau một lúc dưới sự trợ giúp của lão Đoàn ai cũng có chỗ đứng thích hợp.

"Tiểu Ngọc, chúng mình thật có duyên." Tằng Quân đứng ở phía sau, bàn tay thối của cậu ta còn xoa đầu tôi.

"Mối nghiệt duyên này tớ không dám nhận." Vừa nói tôi vừa đánh vào tay cậu ta.

Tên Tằng Quân này đúng là hết thuốc chữa rồi.

"Miên Miên, sân khấu có bậc tam cấp không?" Một cô bạn lên tiếng hỏi.

"Có a."

Thiên Tỉ đứng kế bên Tằng Quân, thỉnh thoảng tôi lại len lén quay sang nhìn cậu. Có lẽ là cậu chẳng phát hiện đâu.

Cuối cùng cũng tới lượt lớp tôi trình diễn. Vì sự có mặt của Thiên Tỉ nên lớp tôi được chào đón bằng những tràng pháo tay rất nồng nhiệt. Đây cũng không phải là lần đầu tôi đứng trên khấu, năm ngoái cũng có đứng qua rồi. Thế nhưng tôi vẫn cảm thấy rơi run bởi vì giọng tôi không tốt, không thể hát giọng gió khi lên cao, mà giọng thiệt lại lên không nổi.

Bầu không khí trong hội trường vô cùng náo nhiệt. Biểu diễn xong lớp tôi về vị trí đã được sắp xếp sẵn dưới khán đài xem những màn biểu diễn tiếp theo. Cậu không ngồi cùng mà ngồi hàng đầu với thầy Hiệu Trưởng. Người nổi tiếng quả thật có một đẳng cấp khác a.

...

Tuyết đã bắt đầu rơi. Mùa đông năm nay không lạnh như mùa đông năm ngoái.
"Tiểu Ngọc, ngày mai chúng ta về nhà ông bà." Mẹ tôi vừa gói sủi cảo vừa nói.

Điều tuyệt vời nhất chính là cậuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ