Trên đường về, Bối Nhĩ Đóa nhận được điện thoại của mẹ cô, Từ Trinh Phân.
"Con đang làm gì đấy?" Giọng bà Từ Trinh Phân lúc nào cũng có vẻ thiếu kiên nhẫn.
"Con không làm gì, ra ngoài tản bộ thôi, bây giờ đang đi về ạ".
"Dạo này đã tìm được việc làm chưa? Hay là vẫn đi chụp ảnh cho người ta?"
"Chụp ảnh cho người ta cũng kiếm được tiền mà, lại còn là công việc con thích nên con rất vui".
"Đừng có ngô nghê thế nữa. Con nghe lời mẹ đi, đến công ty của Vương Hách Xuyên làm việc, nó sẽ bố trí cho con một vị trí tốt".
"Con đã nói với mẹ rồi, tự con sẽ đi tìm việc, con bảo đảm có thể tự nuôi được mình". Bối Nhĩ Đóa thở dài: "Không phải con giận dỗi mẹ. Công ty nhà Vương Hách Xuyên sản xuất đồ gia dụng, mà con thật sự không thấy hứng thú với công việc đó".
"Hứng thú cũng có thể từ từ bồi dưỡng được. Con có thời gian thì tâm sự với Vương Hách Xuyên nhiều một chút, cuối tuần gọi điện thoại cho nó nhờ nó chỉ bảo cho. Nó sẽ kiên nhẫn giải thích với con".
"Không ổn lắm, con cũng không quen anh ta".
Từ Trinh Phân cười trong điện thoại: "Có cơ hội đi ăn cơm với nhau là quen ngay mà".
Bối Nhĩ Đóa biết ý Từ Trinh Phân, bà rất thích Vương Hách Xuyên. Vương Hách Xuyên mặc dù bằng cấp không cao nhưng lại giỏi giao tiếp, rất biết cách đối nhân xử thế, còn trẻ tuổi mà đã xây dựng được một mạng lưới quan hệ sâu rộng. Gia đình anh ta theo nghề kinh doanh đã được ba đời, dù chưa thể nói là hiển hách nhưng cũng có thể coi là giàu có. Hơn nữa Vương Hách Xuyên có diện mạo sáng sủa, da trắng, mắt một mí, tuýp người được phụ nữ yêu thích, đặc biệt là lại khéo ăn khéo nói nên rất được lòng phụ nữ ở tầm tuổi như Từ Trinh Phân.
"Một nam một nữ không dưng ra ngoài ăn cơm làm gì chứ?" Bối Nhĩ Đóa cảm thấy rất mất tự nhiên.
"Một nam một nữ thì không thể ra ngoài ăn cơm à? Tại sao tư tưởng của con lại giống hệt mấy bà già thế? Thảo nào đến tuổi này vẫn còn chưa yêu bao giờ, nói ra cũng thấy mất mặt". Từ Trinh Phân nói như súng liên thanh: "Không phải nói quá, điều kiện như Vương Hách Xuyên đã là trăm người có một. Lần trước sau khi gặp con nó đã khen con rất nhiều, tại con cứ cư xử tiêu cực nên đến giờ vẫn còn không có tiến triển gì. Nếu là đứa con gái khác thì đã bám riết lấy nó từ lâu rồi".
Bối Nhĩ Đóa giơ điện thoại ra xa, đợi đến lúc Từ Trinh Phân nói xong mới đưa về gần: "Mẹ, điều kiện của Vương Hách Xuyên đúng là rất tốt, con đánh giá rất cao năng lực quan hệ xã hội của anh ta, điểm này con sẽ học tập anh ta. Nhưng nói đến chuyện tình cảm, anh ta đã từng có rất nhiều bạn gái, con luôn luôn không có thiện cảm với những người đàn ông có bề dày lịch sử tình cảm".
Từ Trinh Phân cười khẩy: "Đàn ông hai mươi sáu tuổi mà con còn muốn nó vẫn như tờ giấy trắng à? Suy nghĩ non nớt kiểu này, thảo nào đến giờ vẫn chưa có mảnh tình nào vắt vai".
"Cha con hai mươi sáu tuổi mới gặp mẹ, cũng là mối tình đầu, trước đó chưa bao giờ yêu ai". Cha chính là thần tượng của cô.
"Thời đại của cha mẹ khi đó khác hẳn bây giờ. Xã hội bây giờ ai mà không có mấy mối tình trước khi kết hôn. Cũng như khi đi mua đồ, phải có quá trình chọn lựa, hiểu không?"
Bối Nhĩ Đóa lại nghe Từ Trinh Phân lải nhải một hồi lâu, cuối cùng tìm lí do chấm dứt cuộc điện thoại.
Một lát sau cô đã nhận được tin nhắn của Vương Hách Xuyên: "Tiểu Nhĩ Đóa, đã một thời gian không liên lạc, bất cứ lúc nào có nhu cầu gì cần hỗ trợ cứ tìm anh".
Bối Nhĩ Đóa rùng mình sởn gai ốc. Trong lòng cô, chỉ có người cực kì thân thiết mới có thể gọi cô là Tiểu Nhĩ Đóa. Rất hiển nhiên cô và Vương Hách Xuyên không hề thân quen đến mức đó.
"Tạm thời không có gì cần hỗ trợ, cảm ơn anh". Cô trả lời một câu khô khốc.
Sau đó Vương Hách Xuyên lại nhắn hai tin nữa nhưng cô đều coi như không nhìn thấy.
Bối Nhĩ Đóa về đến nhà liền mở weibo đăng ảnh lên, rất nhanh nhận được một loạt phản hồi.
Một bạn có nickname "Thương tâm đổi tuyệt tình" bình luận: "Tại sao cứ phải hành hạ một kẻ FA đang ăn mì gói?"
Một bạn có nickname "Lông chân bốc cháy" bình luận: "Tôi đã đoán trước là bạn không dựa vào vai anh ấy được mà, ha ha".
Một bạn có nickname là "Lý Lôi tốt thế mà vì sao Hàn Mai Mai vẫn không yêu anh ấy" bình luận: "Bạn coi ngực bạn trai là gối bọt biển à? Có chảy dãi lên đó không?"
Một bạn có nickname "Bà ngoại Lưu nhắn lại cho bà nội Liễu" bình luận: "Phóng to lên có thể thấy ngón áp út của Diệp Trữ Vi dài hơn ngón trỏ, lông mi dài hơn lông mi bạn gái..."
Một bạn có nickname "Quần bông là phát minh giết chết vẻ đẹp của cơ thể" bình luận: "Đợi bao nhiêu ngày, cuối cùng cũng thấy bạn khoe chồng. Theo dõi bạn quả nhiên không phí công. Nhưng nói thật, bây giờ xem weibo của bạn cứ có cảm giác như đang nhìn tình địch".
Bối Nhĩ Đóa xem hết lượt, vô tình đọc được một bình luận như sau: "Sau khi chương trình cảm thấy tính Diệp Trữ Vi rất lạnh lùng, dường như không nói chuyện với bất kì ai, mắt cũng không thèm nhìn người nào khác ngoài bạn, thậm chí cũng chẳng buồn nhìn ống kính. Trong cuộc sống anh ấy cũng là một người khó gần như vậy à? Bạn có phải nhân nhượng anh ấy suốt ngày không?"
Bối Nhĩ Đóa suy nghĩ một lát rồi trả lời: "Anh ấy tương đối chậm nóng, lần đầu tiên ghi hình không thích ứng lắm, nhưng bình thường đối với người nhà vẫn rất hữu hảo".
Đây không phải cô nói tốt cho Diệp Trữ Vi mà là điều cô phát hiện sau khi quan sát anh ta. Bất kể là trước mặt Trương Dật Lộ, Hoắc Tiểu Đồng hay là các đồng nghiệp của Diệp Trữ Vi, anh ta đều bảo vệ danh dự cho cô. Như vừa rồi cô sơ ý ngủ quên trong phòng nghỉ ngơi, anh ta còn đắp chăn cho cô.
Trả lời của cô lập tức bị mọi người phát hiện, thông báo hiện lên liên tục.
"Chảnh ghê nhỉ! Người nhà ý là chỉ cô sao? Ngoáy mũi!"
"Người nhà là từ dùng để gọi bà xã của mình?"
"Người nhà? Ha ha, chúng ta đều là người ngoài hết".
Mặt Bối Nhĩ Đóa nóng bừng, đang định thoát ra lại nhận được tin nhắn riêng tư từ một người lạ. Cô mở ra xem, đó là một tin tức từ ba năm trước.
Công bố giải thưởng khoa học kĩ thuật thành phố L, giải nhất là "Nghiên cứu kết cấu và công năng hoạt tính peptide của động vật lưỡng thê" của hai nghiên cứu viên, một người trong đó là Diệp Trữ Vi. Bên dưới là cảm nghĩ khi nhận được giải thưởng của những người giành giải. Mọi người phát biểu có thể khiêm tốn, có thể hưng phấn, có thể ung dung, riêng anh ta chỉ nói "Tôi không có cảm tưởng gì".
Bối Nhĩ Đóa cười lặng lẽ, quả nhiên là phong cách của anh ta, nhưng trong mắt người ngoài có quá mức tự phụ không? Dường như đoạt giải là chuyện đương nhiên phải thế. Mặc dù cô biết anh ta chỉ muốn nói theo nghĩa đen, tức là anh ta thật sự không có gì muốn nói cả.
Làm công việc của chính mình, còn cần phải cảm ơn gì nữa?
Bối Nhĩ Đóa mở mục bình luận của bản tin cũ này, thấy bên dưới có người nói: "Đây là con một sách ở đại học L tôi học. Anh ấy có thể không ăn không ngủ không tán gái, nhưng một ngày không đến phòng thí nghiệm là không chịu được. Lúc khai giảng rất nhiều cô nàng nghe nói anh ấy sẽ đến giản dạy ở hiệp hội giải phẫu nên xếp hàng báo danh, tiếc là một học kì anh ấy chỉ lên lớp có một tiết. Sau tiết học đó các cô gái xếp hàng đưa đồ ăn cho anh ấy như thể anh ấy là một kẻ phàm ăn lắm, nhưng anh ấy chỉ lấy một gói rong biển vừng".
Cũng có người nói: "Anh ấy lúc nào cũng thế, chưa bao giờ biết nói những lời bình thường. Có nữ sinh đưa thư tình cho anh ấy trên đường, anh ấy bảo cô ta ra cổng trường mà phát tờ rơi. Đối phương nói đây là thứ dành riêng cho anh ấy, anh ấy nói tôi không biết cô, không nhận đồ của cô. Đối phương bất đắc dĩ đành phải ngượng ngùng nói đây là thư tình, anh ấy nói cũng mời cô ra cổng trường mà phát".
Nghĩ đến hình ảnh Diệp Trữ Vi lúc đó, Bối Nhĩ Đóa không nhịn được bật cười.
Diệp Trữ Vi kì thực cũng là một người rất hiếm có, khá thú vị.
Trong tháng sáu Bối Nhĩ Đóa nhận một công việc, đến huyện Nghi giúp một cặp vợ chồng trẻ chụp ảnh cưới.
YOU ARE READING
Đũa Lệch Dễ Thương - Sư Tiểu Trát
Любовные романыTác giả : Sư Tiểu Trát Nguồn : luv-ebook.com Số Chương : 53 Tình trạng : hoàn Giới Thiệu : Trai tài gái sắc là lẽ đương nhiên, nhưng cũng có đôi khi là Đũa Lệch Dễ Thương có người thì chấp nhận, xung quanh đó cũng có người tỏ ra vẻ kỳ thị . Đối với...