Chương 20

234 4 1
                                    




Trương Dật Lộ lắc đầu không thể tin nổi: "Diệp Trữ Vi, vì sao anh phải chấp nhận tất cả những sắp xếp này? Chị Doãn đã nghe thấy anh chính miệng thừa nhận vừa mới biết Bối Nhĩ Đóa, thậm chí ngay cả chuyện da vùng tai cô ta quá mẫn cảm cũng không rõ? Hai người sao có thể đã qua lại hơn nửa năm được?"

"Cô ta nghe nhầm". Ánh mắt Diệp Trữ Vi đột nhiên lạnh lẽo: "Không ngờ cô ta không chỉ kém về kĩ thuật trang điểm mà thính lực cũng kém như vậy".

Trương Dật Lộ: "..."

Diệp Trữ Vi xách túi đi thẳng không quay đầu lại.

Trương Dật Lộ ê chề đứng chết sững tại chỗ.

Ánh nắng chiều chợt tối đi, một đám sương mù lành lạnh trùm lên gương mặt trắng trẻo mịn màng của cô ta. Cô ta nhắm mắt lại, từ từ điều chỉnh lại hô

hấp dồn dập, làm cho đầu óc mình tỉnh táo lại.

Diệp Trữ Vi nói dối, anh ta bảo vệ Bối Nhĩ Đóa như vậy nhất định là phải có nguyên nhân, chỉ có điều cô ta không rõ là nguyên nhân gì.

Bối Nhĩ Đóa... Dù thế nào cũng không đến lượt.

Suy nghĩ của Trương Dật Lộ quay ngược lại rất lâu trước kia. Lần đầu tiên cô ta cảm thấy Bối Nhĩ Đóa đáng ghét là bởi vì cậu bạn giỏi toán nhất lớp mà cô ta thích giảng bài cho Bối Nhĩ Đóa. Khi đó cậu ta đứng bên cạnh bàn Bối Nhĩ Đóa, cúi người kiên nhẫn cầm bút viết bài giải vào vở bài tập của Bối Nhĩ Đóa, đó là đãi ngộ cô ta chưa bao giờ được hưởng thụ. Cô ta cũng đã lấy dũng khí cầm vở bài tập đến hỏi cậu ta nhưng lại bị cậu ta lễ phép từ chối, nói rằng đề toán này rất phức tạp, cách giải của cậu ta cũng rất gượng gạo, khuyên Trương Dật Lộ trực tiếp hỏi giáo viên thì tốt hơn.

Khi đó mầm mống đố kị nhỏ bé đã bắt đầu sinh trưởng trong trái tim, như một cây mây nhỏ đầy gai góc từ từ bao bọc cả trái tim cô ta.

"Bối Nhĩ Đóa xinh thật, giọng nói cũng rất dễ nghe".

Dần dần cô ta lại nghe thấy một số nam sinh nói như vậy.

Nam sinh quả nhiên là loại người nông cạn theo chủ nghĩa bề ngoài, chỉ chú ý đến những nữ sinh ngoại hình xinh đẹp mà không để ý đến nội tâm của đối phương.

Mỗi sáng sớm cô ta soi gương, nhìn khuôn mặt mình với mắt híp, mũi tẹt và môi hơi dày trong gương, lần nào cũng kích động muốn đập tan chiếc gương luôn.

Cô ta ghét những nữ sinh chẳng tốn hơi sức nào đã có thể giành được thiện cảm của nam sinh.

Hôm đi picnic, tất cả mọi nữ sinh trút bỏ bộ đồng phục cứng nhắc gò bó, mặc bộ quần áo đẹp đẽ nhất của mình, một số người còn trang điểm nhẹ, đánh son môi. Trương Dật Lộ cũng vậy, trước đợt picnic đã chuẩn bị chu đáo, đến siêu thị mua một chiếc áo gió thắt eo màu vàng nhạt, vạt áo may gấp nếp kiểu đàn phong cầm, tô điểm bằng hoa văn trang nhã. Trương Dật Lộ mặc áo vào, chải tóc đánh son cẩn thận, cảm thấy mình bắt mắt hơn bình thường rất nhiều.

Không nghĩ tới lúc đến cổng trường tập hợp, cô ta lại phát hiện trên người Bối Nhĩ Đóa cũng là một chiếc áo gió giống hệt của mình.

Đũa Lệch Dễ Thương - Sư Tiểu TrátWhere stories live. Discover now