Hôm nay là ngày cả hai bước vào lễ đường, Trác Nhiên cũng chẳng mấy hồi hộp, chỉ là có chút hưng phấn.
Thời gian cũng đã trôi qua một năm rồi, cũng chính là cô đã yêu anh một năm, còn anh yêu cô tròn sáu năm, kết hôn đối với cô là quá nhanh còn với anh lại rất dài.
Đứng trước gương, nở nụ cười đẹp nhất, hôm nay cô mãi mãi là của anh rồi, cũng như anh là của cô vậy.
Mạc Quân Thần bên này thì tâm trạng vô cùng hồi hộp cùng phấn khích, hai tay năm chặt lại, Tống Thừa Nhân làm phù rể cho anh cũng chán nản, ngồi bên cửa số than:" Đám cưới của người ta, mình không nên là người đẹp nhất, vốn đã cố ý làm mình xấu đi, đến lúc soi gương vẫn thấy mình đẹp nhất."
Lâm Thác Khương khinh bỉ đi đến:" Bớt nói nhảm, xấu như ma còn bày đặt.""Có cậu xấu như ma." Tống Thừa Nhân phản bác.
"Thôi đi, hai người yêu đương ra chỗ khác, hôm nay là lễ cưới của tôi." Mạc Quân Thần lên tiếng.
"Yêu đương cái đầu cậu." Lâm Thác Khương cùng Tống Thừa Nhân hét lên tính xông ra đánh anh một trận.
Trác Nhiên bước vào lễ đường, bàn tay đặt lên tay chai sạn của Hiểu Phú Đằng, nụ cười trên gương mặt có vài vết chân chim của ông.
"Sống tốt nhé, con gái." Mặc dù mọi người đã biết sự thật, nhưng tất cả đều thông cảm và coi cô như con ruột, điều này khiến Trác Nhiên rất cảm động, khóe mắt bắt đầu có nước.
"Vâng."
Hai bên gia đình rất đông, còn có họ hàng bên Mạc gia ở Mĩ về dự, tất cả đều nở nụ cười chúc phúc cho hai người.
Mạc Quân Thần đợi không được đi ra giữa sàn nắm tay cô kéo tới,mọi người chỉ biết lắc đầu.
Cha xứ nói một hồi sau ngẩng đầu lên hỏi Trác Nhiên cùng Mạc Quân Thần, nhận được câu đồng ý hạnh phúc của cả hai.
"Con đồng ý."
Chỉ đợi có vậy, Mạc Quân Thần bỏ lại khách mà kéo Trác Nhiên về nhà, mặc kệ sự phản đối gay gắt từ mọi người. Chỉ khổ cho Tống Thừa Nhân, Lâm Thác Khương cùng Dương Khiết là vất vả, phải tiếp khách thay Mạc Quân Thần.
"Để tôi bắt được cậu, tôi phanh thây cậu ta ra." Dương Khiết tức giận gào lên.
"Hừ nể mặt nay là lễ cưới của cậu ta, không thì tôi cho cậu ta vào cú đấm rồi." Lâm Thác Khương đỡ Tống Thừa Nhân mặt mày đỏ ửng vì say.
Bên ngày, Trác Nhiên xách váy chạy theo Mạc Quân Thần vào xe đi về nhà. Tưởng anh đưa cô về làm gì, hóa ra là bóc quà.
Nhìn đến hộp quà để trên đầu giường, Trác Nhiên hỏi Mạc Quân Thần:" Hộp quà màu xanh này của ai đây?""Hình như của Thái Thái." Mạc Quân Thần không nhìn cô.
"Vậy a, Không biết bên trong có gì." Thái Thái cùng chồng kết hôn tuần trước, hiện tại đang đi du lịch nên không thể dự đám cưới, chỉ gửi quà cho cô.
Trác Nhiên mở hộp quà ra, nét mặt đen kịt. Mạc Quân Thần cười gian, nhanh chóng trèo lên giường.
"Gì vậy?" Chỉ thấy Trác Nhiên nhanh chóng giấu đi.
Mạc Quân Thần cướp lại mở ra:" Bạn em, cũng quá biến thái đi."
Quà là mấy đồ chơi tình thú, Trác Nhiên nhìn đến đỏ cả mặt:" Vứt đi, Thái Thái sao lại đi tặng đồ như vậy."
Mạc Quân Thần cười gian:" Sao lại vứt đi, hôm nay là ngày cưới của chúng ta, hay chơi thử xem sao."
Và cái kết thì sai cũng biết.
Chỉ có điều Trác Nhiên không biết rằng, quà đó là của Mạc Quân Thần, hôm sau Trác Nhiên lại tìm được một hộp quà ghi chữ Thái Thái. Cô tức giận, Mạc Quân Thần đành phải ngủ sô pha ba ngày.
Tội anh. Chừa tội nói dối.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Trọng Sinh] Sợ Yêu
General FictionNhiên Nhiên, tôi biết rằng em hận tôi nhưng đứa con mà Y Y là cháu gái của em, sao em có thể giết nó?" "Không phải em làm, không phải em" "Cô còn chối sao? chính cô đã hại Y Y và tôi mất đi đứa con này, tôi không tha cho cô đâu?" "Nghiêm..." ...