Chapter 8:Sóng gió bắt đầu

1.4K 125 15
                                    

Nếu ai đọc mấy chap đầu mà nghĩ đây là một câu chuyện dễ thương cute:)))thì cho mình xin lỗi tại vì đây là truyện NGƯỢC THỤ:))))))))))))))))))))))))))))))(cười muốn toét mỏ><) chuẩn bị đi:)thông báo trước là công trong fic này còn ác hơn JoenJungkook ác ma trong bộ truyện Ngược Đãi đấy nhé:)))
Đó chỉ là lúc khi Tae mất trí nhớ thôi nha:)))
Bây giờ Taehyung là từ ANH->HẮN nha!!!

.

.

"Cuộc sống của anh được hạnh phúc như vậy, là nhờ có em"

"Nếu em không chạy được, chúng ta cùng bò"

"Em chính là nắng khiến cho tâm hồn anh ấm áp lạ thường"

"Hay em là biển, còn anh là mây???Chúng ta sẽ tạo nên bức tranh tuyệt đẹp"

[Au:Mấy câu này nhảm v~=)))]

Trải qua một đêm tưởng như dài vô hạn, Park Jimin thức dậy với tâm trạng mệt mỏi, cái đầu cứ kêu ong ong, cậu xoa thái dương mà không khỏi nhăn mặt, bắt đầu một ngày làm việc mệt mỏi.Đầu tiên xuống bếp làm thức ăn sáng cho cậu chủ, sau đó dọn dẹp nhà cửa và ngồi chờ đến khi cậu chủ về.

Taehyung cũng đã thức, anh đang chuẩn bị đi làm, thấy cậu dọn đồ ăn ra bàn liền tỏ thái tộ kinh tởm

"Cậu nghe rõ đây, tôi không bao giờ ăn sáng ở nhà phiền cậu đem hết đống đó dẹp vào thùng rác dùm"

"Vâng, nhưng...cậu chủ có thể cho tôi ăn được không?"

"Muốn ăn thì tuỳ, chỉ sợ thật uổng đồ ăn sang như vậy mà lại thuộc về kẻ dơ bẩn như cậu"-Taehyung cười khinh bị người đang cúi đầu trước mặt

Đợi Taehyung đi khuất, Jimin đóng cửa lại và bảo mình rằng Taehyung chỉ đang mất trí nhớ nên mới như vậy.Nhưng cậu không thể ngăn nổi giọt nước mắt trên má, cậu ăn đống đồ ăn mà Taehyung gọi là kinh tởm, vị nó cũng được mà nhỉ???

Vừa mới ngồi xuống nghỉ ngơi đôi chút, mà công nhận nhà này thiệt rộng, đồ đâu mà nhiều lau dọn muốn chết, Jimin xoa nắn bả vai mình, cảm thấy trong người mình có gì giựt giựt, là chiếc điện thoại của cậu, là số của Taehyung, không lẽ anh ấy nhớ lại rồi sao??

"Moshi..."

"Cứu..cứu tôi với Ji..Ji gì đấy..à Jimin cứu tôi"-Giọng Taehyung rất hoảng

"Em đến ngay đây"-Cậu hốt hoảng ném phăng điện thoại, vội vã chạy đến công ty tức tốc, cậu sốt ruột, trên đoạn đường đi cậu luôn khốc nấc

Đến nơi, cậu với tốc tộ ánh sáng lao thẳng vào công ty, đến khi thấy những ánh mắt khó hiểu đang nhìn chằm chằm vào mình. Jimin hiện đang không còn gì tơi tả hơn, trước khi đi cậu chỉ mặc một chiếc áo sơ mi rộng phùng phình với chiếc quần short ngắn, đầu tóc rối bời khiến cậu bây giờ chẳng khác gì một kẻ ăn xin.

Taehyung từ bên trong bước ra, hắn vẫn nguyên vẹn, người đàn ông lịch lãm đang đứng trước mặt cậu không có dấu hiệu nào là bị bắt cóc cả, hắn nhếch mép

 [LONGFIC] [BTS FANFIC] [VMIN] Jimin!Em là của anhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ