Chapter 13:Thất Vọng

1.5K 90 5
                                    

Chap này xin được tặng bạn _vmin_3195_ nha❤️❤️❤️
--------

Park Jimin đau khổ lao ra khỏi nhà với tốc độ hết mức có thể, cậu không muốn thấy, ai đó làm ơn chọc thủng mắt cậu đi, thà cậu bị mù không thấy gì cả, còn hơn là chứng kiến người mình yêu ân ái với một người khác.

Jimin mãi chạy mà không nhìn gì chẳng để ý cậu đang băng qua đường có chiếc xe đang lao về cậu

"Kétttttt"-Chiếc xe dừng lại kịp lúc, dường như cậu và chiếc xe chỉ cách nhau một gang tay.Park Jimin ngã khuỵ xuống, cậu đã nghĩ đời mình tới đây xong

Một người đàn ông bước xuống phía cậu, người đó toả ra ánh hào quang tuyệt vời khiến mọi người không thể không quay đầu lại nhìn, đôi mắt băng lãnh với làn da trắng bóc không thể không tin đây chính là tổng tài lạnh lùng trong truyền thuyết. Người đó không những không hờn trách móc gì Park Jimin như bao người lâm vào trường hợp này mà còn đỡ cậu dậy

"Em có sao không Jimin?"-Đôi mắt từ lạnh lùng khiếp sợ bỗng chuyển qua dạng ôn nhu triều mến khiến một số người không khỏi nghĩ họ là anh em ruột

Park Jimin hốt hoảng nhìn lên, định xin lỗi lại bắt gặp gương mặt thật quen thuộc này " Yoongi-hyung?"
Yoongi vui sướng vì cuối cùng cậu cũng đã nhận ra anh, cứ tưởng sau khi phục hồi lại trí nhớ thì cậu sẽ quên anh luôn rồi chớ

"Em còn nhớ anh sao?"

"Tất nhiên Yoongi-hyung, anh đi đâu suốt mấy ngày nay thế, em cũng chẳng gặp Jungkook"

"JungKook nó đi qua Mỹ làm dự án với anh, tụi anh cũng về chung nhưng nó muốn về nhà trước, còn anh tính đi qua nhà em và Taehyung chơi.Nhưng...sao em lại ở đây, còn chạy bán sống bán chết, em khóc à?"-Yoongi bây giờ mới để ý tới những giọt nước trên má cậu, hôm nay trời đâu mưa?

"Em...em đâu có khóc đâu, em bị mù tạt bay vào mặt mà"-Jimin chối, cậu không muốn tình anh em giữa Yoongi và Taehyung tan vỡ

"Sao em chạy nhanh như vậy, hình như em không muốn thấy gì đó nên mới chạy như vầy?"-Yoongi hỏi tới, ánh mắt vẻ nghi ngờ

"Em...trễ giờ làm nên..nên mới chạy như vậy"-Jimin liếc mắt tùm lum tùm la

Yoongi không nói gì hết, anh cười với cậu, anh là người giống vẻ bề ngoài, giọng nói lẫn tính cách rất lạnh lùng, rất ít cười, mà có cười cũng cười mỉm.Hôm nay Park Jimin mới được chứng kiến Yoongi cười thật sự, anh cười còn đẹp hơn thiên thần

"Anh biết, nhóc con ạ"-Anh xoa đầu chú mèo bé nhỏ, Park Jimin lúc đó cũng đã không hiểu hàm ý bên trong câu nói của Yoongi, mãi tận sau này cậu mới hiểu ra nhưng...đã quá muộn rồi [Nhá hàng tương lai đấy nhé:>>>]

Jimin dẫn Yoongi tới căn hộ mà cậu đang "giúp việc" và đó cũng chính là nhà của Taehyung, Jimin và Yoongi về tới cổng thì thấy Taehyung đứng trước cổng ôm hôn thắm thiết cô ả nào đó, tim Jimin đau, cậu đau lắm, đau như ai bóp nát, cậu muốn khóc lắm nhưng vì có Yoongi ở đây, cậu không thể khóc.

 [LONGFIC] [BTS FANFIC] [VMIN] Jimin!Em là của anhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ