Na

20 0 4
                                    

         Gương mặt của 5M.

       T đã biết con bé này đã từ hồi cấp 1, sang cấp 2 thì đi thi cùng phòng lại hay ngồi cùng nhau nên có quen và nói chuyện, cấp 3 thì học chung một lớp nên ngòi nó ra t chẳng quen ai khác cả. Vào đến cấp 3 t đã nghĩ là khi mình hòa nhập được với lớp mới rồi thì sẽ chẳng có lí do gì để phải lẽo đẽo đi theo nó cả. Ngay từ đầu t đã ko có thiện cảm với nó lắm. Nhưng chuyện gì cũng có thể. VÀo cấp 3 t đã chơi thân với nó nhất.

          Cao, trắng, xinh, ngoan ngoãn, nó dễ dàng khiến cho ng lớn có cảm tình ngay từ lần đầu tiên. Lúc đầu chơi với nó t thấy nó có rất nhiều bạn, nên t nghĩ mình cũng chỉ là 1 trong số những ng bạn của nó thôi. T đã từng rất ngưỡng mộ nhóm bạn 5 ng của chúng nó, mỗi lần ăn bánh mì ở quán cô sùng cùng nó thì một lúc sau cái nhóm bạn ấy cũng ra, lúc ấy t chỉ muốn nói nhỏ với nó là t về trước nhé, lúc ấy nó sẽ hỏi là lí do gì. Thật ra là t rất ngại, t cứ phải cố thêm 1, 2 câu vào câu chuyện của chúng nó cho đỡ lạc lõng hoặc nếu người khác nhìn thấy thì sẽ bớt đáng thương và nhỏ bé hơn nhưng ngày một lố, đến mức ko thể chịu nổi được nữa thì t nên đi về, nhưng mà con Na nó lại đi về cùng t, lí do là t lai nó mà t lại về trước thì tí nó đi với ai. Lúc ấy t biết thừa là nếu xe thằng Chung còn điện thì có đời nào nó đi về cùng t đâu, nó sẽ nói là 'ừ, m về trước đi, tí Chung lai t về'. Tâm trạng t rất tồi tệ. Trên đường có hàng loạt câu kiểu như là tối sẽ nhắn tin bảo nó là mai mình ko đón được, ko đón nữa, tại sao phải đón. Đã thế nó sẽ dỗi t, ăn nói lạnh nhạt vs t. T đã từng rơi vào hoàn cảnh như thế ấy. Nhưng thời gian qua đi, những ng bạn của nó đã lớn, suy nghĩ cũng khác, chúng nó ko còn thân như trước, đầu t lại nghĩ đến việc t và nó ngày nào đó sẽ giống như nhóm bạn của nó, t còn nghĩ việc này sẽ sớm xảy ra thôi, ngày naò đi hoc̣ cũng cãi nhau, vậy nên để nó kết thúc càng sớm càng tốt cho đỡ buồn. Vậy nên t ko muốn nhường, t cố cãi lại nó rồi ko chủ động xin lỗi. Nó cũng ko. Cứ tưởng sẽ kết thúc nhưng qua một thời gian ngắn, bắng một cách thần kì nào đấy hai đứa lại bình thường. Thế là nó cứ tiếp tục cho đến bây h. Nó trở thành một phần trong cuộc sống của t, dù có chuyện gì thì nó vẫn là ng mà t bắt mình ko đc quên.

            Tuy nó 17 tuổi, đc đối xử như công chúa, nhưng ít ai biết nó đã trải qua những gì. nhiều khi t rất muốn đánh cho những ng làm nó buồn một trận ra hồn( mặc dù t cũng khiến nó buồn ko ít lần) t rất muốn tát cho nó một cái thật đau để nó quên hết những mối quan hệ đáng ghét trong cuộc đời nó. T muốn nhìn nó đứng nhảy với hội chị em, ko ngại ngùng.

           LẮm lúc t cũng thấy bản thân yêu cầu nó nhiều quá trong khi mình chưa làm gì nhiều cho nó, như thế có công bằng ko? Đến bây h t vẫn thấy nó có quá nhiều thứ cần thay đổi, t sẽ ko bao h chọn một cô gái như nó làm vợ, người yêu hay gì đó. Hihi. T chỉ muốn theo sau để giải quyết rắc rối của nó thôi.

             T đã học được rất nhiều điều từ nó. DÙ gì đi nữa thì t cũng đang cố gắng hơn đây. T ko thể sống thiếu nó đc. Với con ng đấy thì phải nhây nhây nhây và nhây. <3
         

ghồ ghề 17Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ