Chương 11: Cảm giác ấy... là gì?

87 6 5
                                    

Đường phố Sài Gòn chẳng bao giờ hết tập nập. Dòng người qua lại dập dìu như nước. Thiên Phong cùng Hoài Dương bước đi trên phố, mỗi người mang một tâm trạng.

Hoài Dương lặng lẽ nhìn Thiên Phong, tâm ý tuyệt nhiên chẳng giấu đi được. Tất cả mọi ưu phiền đều đã hiện rõ lên khuôn mặt trầm tư của cậu. Hoài Dương cũng không thể hiểu tâm trạng mình lúc này. Phải dùng những từ ngữ nào để giải thích cho hợp lý đây? Hà cớ gì phải buồn chứ? Cũng chẳng có nguyên nhân gì để cậu buồn! Chẳng lẽ, khi nghĩ đến việc Thiên Phong không thể yêu một thằng con trai khác lại khiến cậu buồn đến vậy. Tâm tư Hoài Dương lúc này thật rối ren như hàng ngàn sợi chỉ đan vào nhau, đến mức không tài nào gỡ được.

Nỗi niềm ưu phiền ngày càng vây kín lấy Hoài Dương, cậu bước đi mà tâm hồn lại thả vào gió. Từng cơn gió như mang theo sầu lắng quyện vào nỗi phiền muộn của con người khiến cảnh vật không khỏi u sầu.

Chàng trai đi bên cạnh thổn thức nhìn Hoài Dương, ánh mắt mĩ miều tạo ra một luồng sáng hướng thẳng vào đối phương. Đôi mắt ấy như ẩn hiện một tâm tư thầm lặng mà chỉ người trong cuộc mới có thể thấu hiểu. Thiên Phong chân chính nhìn Hoài Dương, lòng không kiềm được sự cưng chiều. Có lẽ, đối phương đã chiếm một góc lớn trong tim hắn, khiến hắn chỉ có thể dành hết yêu thương cho người đó. Mỗi đêm trôi qua, trước khi chợp mắt, Thiên Phong đều nhung nhớ về một người. Hắn nghĩ  về đối phương, lo lắng cho đối phương và quan trọng hơn cả là hắn muốn nhìn thấy đối phương.

Thiên Phong ảo não như người mất hồn, tâm trạng thất thần nhưng vẫn cưng chiều nhìn Hoài Dương. Hắn buộc miệng buông lời trong vô thức:

– Dương này, cậu đã từng yêu ai chưa?

Hoài Dương đi bên cạnh, không khỏi bất ngờ. Câu hỏi ấy đến với cậu quá đột ngột. Chưa kịp định thần cậu đã vội trả lời:

– À... chưa. Nhưng... tôi cũng không rõ nữa.

Lời nói ngập ngừng và khó hiểu của Hoài Dương khiến Thiên Phong không khỏi thắc mắc. Thật sự là cậu ấy đã có người yêu chưa? Hay cậu ấy đã yêu thầm người nào khác? Những câu hỏi không lời giải đáp cứ vọng mãi trong tâm trí Thiên Phong, khiến hắn càng lún sâu vào vòng vây rối ren của cảm xúc.

– Còn cậu? – Hoài Dương đột nhiên quay sang nhìn Thiên Phong, lặng lẽ hỏi.

– À... chuyện đó... tôi... tôi... cũng không biết trả lời như thế nào nữa. – Thiên Phong ngập ngừng.

– Cậu nói vậy nghĩa là sao? – Hoài Dương khó hiểu.

– Thôi mình bỏ qua chuyện này đi. – Thiên Phong lặng người quay mặt về phía trước.

Gió từng đợt cuốn qua, lá vàng lác đác rơi trên mặt đường. Một cánh hoa nhỏ lẻ loi thả mình trong gió, vương nhẹ trên mái tóc Hoài Dương. Hương sắc tinh khiết của cả hoa và người quyện vào nhau tạo nên một vẻ đẹp ngọt dịu. Ánh ban mai lấp lánh khẽ xuyên qua kẽ lá của tán cây trên cao. Từng tia nắng cuống quýt gọi nhau hợp thành một bức màn rực sáng lướt qua mái tóc Hoài Dương. Ánh sáng lung linh hòa nhập vào sắc màu của cánh hoa còn vương trên mái tóc làm ánh lên một vầng hào quang tuyệt mỹ.

Hẹn Ước Thanh XuânNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ