"Tôi pha trà cho mình nhé?" Tom hỏi ngẩn ngơ. Anh vốn là người thực tế: đưa cho anh một thiết bị nhạy cảm, anh có thể giữ gìn nó; thứ gì hỏng hóc, anh có thể sửa được, từ tốn, hiệu quả. Nhưng trước người vợ đau khổ, anh chỉ thấy bất lực.
Isabel không nhìn lên. Anh cố lần nữa. "Mình dùng thuốc bột Vincent's không?" Người gác đèn được trang bị những kiến thức cấp cứu như "hồi sức người đang chết đuối," chữa chứng giảm thân nhiệt và say nắng, sát trùng vết thương; cả cơ bản về kỹ thuật cưa tay chân. Nhưng họ không được dạy gì về phụ khoa cả, Tom hoàn toàn không biết gì về sảy thai.
Đã hai ngày sau cơn bão kinh hoàng đó. Hai ngày kể từ khi Isabel bị sảy thai. Máu vẫn ra và Isabel vẫn không để Tom đánh tín hiệu cầu cứu. Sau khi thức cả đêm canh chừng cơn bão, Tom tắt đèn rồi quay về nhà lúc trời sắp sáng, cơ thể buồn ngủ rã rượi. Nhưng khi bước vào phòng ngủ, anh thấy Isabel đang gập người, máu đẫm cả giường. Ánh mắt cô trống rỗng, chưa bao giờ Tom thấy cô như vậy. "Em xin lỗi, xin lỗi mình." Cô nói. "Em xin lỗi mình Tom à." Rồi một cơn đau nữa tràn tới và cô rên lên, hai tay ấn vào bụng, vô vọng mong cơn đau ngừng lại.
Cô lên tiếng, "Gọi bác sĩ thì có ích gì? Em bé đã mất rồi." Ánh mắt cô ngơ ngác. "Em thật là vô dụng phải không mình?" cô lầm bầm. "Những người đàn bà khác có con dễ như không."
"Izzy Bella, thôi nào."
"Lỗi của em, Tom à. Lỗi của em hết."
"Không đúng chút nào, Izz à." Anh kéo cô vào trong lòng và hôn mãi lên tóc cô. "Sẽ lại có nữa. Một ngày kia khi ta có năm đứa nhỏ chạy quanh nhà nghịch ngợm, mình sẽ thấy chuyện này như giấc chiêm bao." Anh kéo chiếc khăn choang qua vai cô. "Bên ngoài trời đẹp lắm. Ra ngồi trên ban công đi, mình sẽ thấy dễ chịu hơn."
Họ ngồi bên nhau trên ghế mây, Isabel choàng tấm chăn kẻ màu xanh và ngắm mặt trời dần trôi trong một ngày cuối thu.
Isabel nhớ lại cô đã ngỡ ngàng ra sao trước sự trống trải của nơi này khi mới đến, như một bức tranh chưa vẽ, rồi cô dần dần nhìn hòn đảo nơi con mắt của Tom, cảm nhận cả những thay đổi nhỏ nhất. Những đám mây, mỗi lúc chúng xuất hiện rồi dồn lại với nhau và dạt trôi trên bầu trời; rồi hình dạng của ngọn sóng, như báo trước gió và tiết trời. Nếu biết cách nhìn sóng cũng biết được hôm qua trời sẽ ra sao. Cô cũng quen với đám chim chóc thi thoảng lại đến, lạ lùng và ngẫu nhiên như những hạt cây nương mình theo gió, hay rong biển bị dạt lên bờ.
Cô nhìn hai cây thông rồi đột nhiên khóc vì thấy chúng cô đơn quá. "Phải có cả rừng nữa chứ," cô nói, bất ngờ. "Em nhớ cây cối, Tom à. Em nhớ cả lá cây, mùi cây và thật nhiều cây cối... ôi Tom, em còn nhớ cả mấy con thú nữa: nhớ đến cả chuột túi! Nhớ quay quắt."
"Tôi biết mà, mình à."
"Nhưng mình không nhớ gì sao?"
"Trên đời này tôi chỉ muốn có mình, Izz à, mà mình ở đây rồi. Mọi thứ còn lại sẽ ổn cả. Cứ chờ thôi."
Lúc nào cũng như có một tấm màn mịn trong suốt phủ lên mọi thứ, mặc cho Isabel chăm chỉ quét bụi – hình đám cưới; hình chụp Hugh và Alfie trong bộ quân phục ngay tuần vừa nhập ngũ hồi 1916, cười tươi như thể vừa mới được mời đi dự tiệc. Không phải là những người cao nhất ở AIF nhưng trông cả hai vô cùng hăng hái và bảnh bao với những chiếc mũ vành mới tinh.
BẠN ĐANG ĐỌC
Ánh đèn giữa hai đại dương - The light between oceans
General FictionĐây là tác phẩm đầu tiên mình edit :v rất mong mọi người ủng hộ mình sẽ cố gắng hết sức để thực hiện ^_^ Tiểu thuyết này thực sự rất rất cảm động :(((( mọi người nên đọc thật sớm nha :v