Chương 11

82 1 0
                                    

Một con mòng biển đang tò mò nhìn Tom từ trên vách đá rong bám. Nó cứ dõi theo anh suốt khi anh gói ghém thi thể đã có xú khí của người chết trong tấm bạt. Thật khó mà đoán khi còn sống người này đã làm gì. Gương mặt anh ta không quá già cũng không quá trẻ. Anh ta gầy guộc, tóc vàng. Bên mái trái có một vết sẹo nhỏ. Tom tự hỏi có ai nhớ đến anh ta không; có ai từng yêu ghét con người này không.

Bãi tha ma cũ chôn cất nạn nhân đắm tàu nằm ở chỗ đất trũng, gần biển. Khi anh bắt đầu đào huyệt thì chỉ còn cơ bắp điều khiển con người, để làm cái việc quen thuộc từ ký ức mù mịt, thứ nghi lễ anh từng nghĩ sẽ không bao giờ phải làm nữa.

Lần đầu tiên làm nhiệm vụ chôn cất đồng đội anh đã nôn tháo trước cảnh tưởng những thi thể vương vãi cạnh nhau, chỉ đợi từng nhát xẻng. Sau một thời gian thì chỉ việc đơn giản là việc phải làm. Anh thầm mong nhận thi thể của những người gầy gò, hay những người bị mất chân, vì vậy như vậy sẽ dễ khiêng hơn nhiều. Chôn cất. Đánh dấu. Đưa tay chào, rồi bước đi. Chỉ có vậy thôi. Có lúc anh còn mong nhận được thi thể ít nguyên vẹn nhất: trong đêm Tom lạnh cả người khi nhận ra khi đào huyệt bản thân anh còn chẳng thấy suy nghĩ như vậy có gì không ổn.

Tiếng xẻng như tiếng thở khô khốc sau mỗi lần chạm xuống đất. Sau khi mồ đã đắp thành nấm, anh đứng yên một lúc, cầu nguyện cho người xấu số tội nghiệp kia, nhưng anh lại nghe tiếng mình thì thầm, "Xin Chúa tha thứ cho con, cho hết thảy tội lỗi của con. Biết nàng đã chịu khổ nhiều. Tha thứ cho cả hai chúng con. Chúa nhân từ." Anh làm dấu thành giá rồi quay lại chỗ chiếc xuồng, chuẩn bị thả lại xuống biển. Anh nhấc xuồng lên, một tia nắng phản chiếu, rọi thẳng vào mắt anh. Anh nhìn vỏ xuồng. Có gì đó lấp lánh ngày dưới mũi xuồng, anh cúi xuống nhặt nhưng không với được. Sau một hồi, anh giằng ra một vật cứng, lạnh lẽo. Vật lạ ngay lập tức hồi sinh, leng keng: một chiếc lục lạc bằng bạc, có chạm thiên thần và khắc dấu.

Anh lật đi lật lại trên tay, như thể đợi nó lên tiếng, cho anh chút manh mối. Anh bỏ lục lạc vào trong túi. Có rất nhiều cách giải thích sự xuất hiện của hai người lạ trên đảo, nhưng chỉ bằng cách tự nhủ theo lời Izzy, rằng đứa bé là trẻ mồ cồi thì anh mới chợp mắt được mỗi đêm. Anh không chịu được ý nghĩ nào khác, anh cần tránh mọi thứ bằng chứng ngược lại. Đôi mắt anh chong về nơi đại dương gặp bầu trời, như một cặp môi cong. Tốt hơn là không biết gì cả.

Anh chờ cho chiếc xuồng trôi theo dòng hải lưu về phía nam rồi mới bước trở lại bãi cát. Anh thấy hàm ơn khi thấy mùi khắm của rong biển đen xanh đang thối rữa trên vách đá xộc vào mũi, át đi mùi tử thi. Con còng tím bé xíu chui ra từ gờ đá, rụt rè loay hoay bò trên xác một con cá nóc. Con cá đã chết nhưng phồng to, xù gai, những chiếc gai bắt đầu đâm ngược từ bụng vào miệng cá. Tom rùng mình, rồi bắt đầu lê bước lên dốc mòn.

"Hầu như không khi nào trốn được gió cả. Nếu là mòng biển hay hải âu lớn thì không sao: con thấy chúng nương theo ngọn gió không, cứ như đang ngồi nghỉ trên đó vậy hả?" Tom ngồi ở ngoài hiên, chỉ tay về phía con chim lớn màu bạc vừa bay tới từ một hòn đảo nào đó, rồi cứ lơ lửng trên bầu trời lặng như đậu trên sợi dây vô hình, ngay giữa ngày trời động.

Ánh đèn giữa hai đại dương - The light between oceansNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ