Chương 37+38

4.7K 290 41
                                    

Chương 37: Tỉ thí cùng Tư Nặc

Thụy Lạp nhìn Tư Nặc  đã  đi rồi, nghĩ rằng chỉ cần Mễ Lai Khắc ca ca không ở đó, tên Thuỵ  kia   nhất định sẽ bị ca ca hảo hảo giáo huấn một chút, hừ, cho ngươi đánh ta! trên mặt hắn toát ra một chút tươi cười quỷ dị, tia âm lãnh trong mắt  thỉnh thoảng xẹt qua, như thế nào cũng nhìn không ra đó là người vừa mới tỏ ra ủy khuất với  Tư Nặc  .

Tư Nặc  đương nhiên không biết những việc này đó. Hắn đang  vội vàng đi tìm tên Thuỵ  kia  tính sổ. Đi chưa được bao lâu liền thấy được địa phương theo như lời Thụy Lạp nói. Hắn ở ngoài cửa ngừng lại, vãnh tai nghe xong nửa ngày, phát hiện bên trong chỉ có một tiếng hít thở, hơn nữa  hơi thở này cảm giác thực xa lạ, xác định Mễ Lai Khắc đã   rời khỏi, Tư Nặc  liền gõ cửa.

Lục Văn Thụy  nghe được tiếng đập cửa, đi đến bên ngoài mở cửa  ra thì thấy một thú nhân xa lạ. Người này tóc đen,   mắt đen, thân hình cao lớn. Lúc này người kia đang  phẫn nộ nhìn chằm chằm hắn.  Lục Văn Thụy suy nghĩ một chút, nhìn đối phương chắc có  quan hệ với Thụy Lạp, hơn nữa nghe nói ở trong bộ lạc chỉ có hai hắc hổ, mà một trong số đó là Lôi Mông Đặc mà hắn đã từng gặp qua, như vậy  thú nhân này hẳn là  ca ca  của Thụy Lạp: Tư Nặc. Nghĩ như vậy, hắn lễ phép gật đầu chào  đối phương, tiếp theo mở miệng nói:

“Xin chào,  xin hỏi ngươi tìm ta có chuyện gì sao?”

Nghe được đối phương  hỏi, Tư Nặc  có chút sững sờ. Theo lời Thuỵ Lạp thì người này thực đáng giận, người này  câu dẫn Mễ Lai Khắc…  Hắn nhìn thấy đối phương có  bộ dạng thật sự tinh xảo, hơn nữa trên người còn mang theo chút khí chất mà  giống cái khác  không có, làm cho người ta thực dễ dàng bị hấp dẫn. Nếu không phải hắn  đã có bạn lữ, nói không chừng hắn  cũng sẽ động tâm. Giờ thì hắn tựa như có chút hiểu  vì cái gì Mễ Lai Khắc  bị “Câu dẫn”. Hơn nữa nhìn bộ dáng của y rất là lễ phép, như thế nào cũng nhìn không ra y  còn có thể đánh người, hơn nữa lại đánh đệ đệ Thụy Lạp nhà mình. Bất quá nghĩ đến việc hắn  tới là vì ra mặt giúp  đệ đệ  , đem ý tưởng trong lòng  đánh tan đi, hắn rất nhanh trở về bình thường nói:

“Nhĩ hảo, ta là ca ca của Thụy Lạp, tên là Tư Nặc, nghe nói ngươi đả thương đệ đệ của ta?”

“Ân,có thể nói như vậy!” Lục Văn Thụy  như trước chậm rãi trả lời.

Nghe được đối phương  khẳng định, tựa hồ là một câu trả lời có chút đúng lý hợp tình, hơn nữa trong  lời nói của y  cũng không có cảm xúc  gì gọi là hối hận. Tư Nặc  tức giận không hiểu, không nghĩ tới y đã đánh người mà lại  còn có một bộ dáng đương nhiên. Quả nhiên không thể nhìn mặt ngoài, giống cái này  thật đúng là không giống  như  bề ngoài bình thường vô hại của y đâu, hừ! Tư Nặc hừ lạnh một tiếng:

“Ngươi đã thừa nhận, như vậy hiện tại ta thay ta đệ đệ giáo huấn ngươi một chút, ngươi hẳn là sẽ không cảm thấy là ta khi dễ ngươi đi? Tuy rằng ngươi là một giống cái, nhưng đệ đệ của ta bị ngươi đánh cho thảm như vậy, hơn nữa ngươi đối với đệ đệ nhu nhược đáng yêu của ta như mà rat ay nặng như vậy, ta nghĩ ngươi hẳn là không ngại ta thay Thụy Lạp lấy lại công đạo đi?”

Xuyên việt chi thú nhân dã sinh oa Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ