Áng mây thứ 41 : Đào tẩu
Vì trái đất tròn...
Nên những người yêu nhau sẽ lại về với nhau...
Người ta vẫn nói như vậy...
Rồi...chợt nhận ra rằng...
Niềm tin và thực tế không giống nhau...
- Trái đất tròn...
Nhưng vòng tròn lại quá lớn...
Không phải tình yêu nào...
Cũng đủ sức đi hết một vòng ấy!
Bị nhốt mãi trong giang phòng rộng lớn làm cho con người ta cảm thấy nhàm chán. Mọi thứ xung quanh dường như tự động cách ly khỏi tầm mắt của một người thích khám phá thế giới bên ngoài. Ki Kwangthèm khát bầu không khí tự do ngoài kia biết bao.
Một ý nghĩ khá… điên rồ lóe lên.
Chạm rãi bước đến bên cánh cửa đang im lìm, cánh tay rắn chắc đưa lên giữa không trung thật nhẹ nhàng…
Cốc …cốc…cốc..
Chẳng phải chính ông Lee đã nói khi nào suy nghĩ thông suốt thì hãy gõ ba cái vào cánh cửa hay sao!
Ngay lập tức, cánh cửa được mở ra, trước mặt Ki Kwang là một hàng vệ sĩ đang nhườn đường cho cậu xuống lầu.
Bước đến trước mặt ông Lee đang ngồi trên ghế, Ki Kwang trầm ngâm không nói gì.
_ Câu trả lời của con thế nào?
Ngoái người lại đằng sau, ông Lee ma mãnh đưa ra câu hỏi nhỏ làm ai kia khẽ cười nhạt.
Tiến đến trước vài bước để đánh lạc sự chú ý của ông mình, đôi mắt nhìn chăm chăm vào cửa ra vào để xác định khoảng cách.
_ Đương nhiên là….
Khẽ cuối đầu, Ki Kwang nhoẻn miệng cười rồi… chạy thật nhanh ra cửa kèm theo câu trả lời mà cậu đã chốt lại.
_ Không bao giờ.
Ông Lee giận dữ nhìn theo cái dáng cao cao vút nhanh ngoài khuôn viên rồi ra lệnh cho đám vệ sĩ đang đứng im như tượng.
_ Bắt nó lại. Mau lên.
Nhận lệnh, họ tức tốc chơi trò rượt đuổi.
Chạy được một quãng khá xa, Ki Kwang khẽ dừng lại và thở hỗn hễn. Ngoái đầu về phía sau, là bọn vệ sĩ đang chạy đến. Ki Kwang nhíu mày chán chườn :
_ Khỉ thật. Lại phải tham dự cuộc thi maratong sao!
Phóng nhanh trên vỉa hè như một vận động viên thực thụ, Ki Kwang luồng lách qua người đi đường như một tên trộm.
Đến khi thấm mệt, mồ hôi lã chã trên vầng trán rộng, Ki Kwang dừng lại và thở. Đằng sau, đám vệ sĩ vẫn kiên quyết đuổi theo cho bằng được.
_ Mấy tên đó có phải là không trời? Không biết đánh vần chữ mệt sao!
Đưa tay quệt ngang trán, ánh mắt mệt mỏi thoáng nhìn thấy một dáng người quen thuộc đang ngồi trong chiếc xe đợi đèn qua.
Một tia hy vọng lóe lên, chạy qua vạch dành cho người đi bộ, Ki Kwangđưa tay vỗ vào kính xe rồi nói gấp :
_ Này, Hong Ki , mở cửa, mở cửa…
_ Sao cậu lại ở…
_ Chạy mau.
Một con người hết sức có duyên.
Vừa mở cửa kính ra, Hong Ki vẫn còn ngơ ngác chưa biết lý do vì sao Ki Kwanglại “chạy rong” trên đường như thế thì Ki Kwang đã chui tọt vào hàng ghế trước và ngồi thở như vừa chạy cả ngàn cây số bằng “đường bộ” rồi ra lệnh cho người lái – là Hong Ki – chạy đi y như mình là chủ không bằng.Cột đèn bên đường đã đổi màu, Hong Ki tăng tốc và lướt qua hàng ngũ xe trước mặt như một tay đua chuyên nghiệp làm ai kia toát mồ hôi hột. Ai bảo dám vô duyên ngồi vào xe người khác. Đặc biệt là người “thích trả thù” như ai đó. Vốn dĩ là một người “đa tài” trong việc báo thù cơ mà. Nếu không, Hong Ki đâu phải là “quân sư” tài ba trong việc “phá nhà, phá cửa, phá người” mà cậu đã bày ra cho Yo Seob với tiêu đề “chinh phục”. Đúng hơn là “chọc kiến lửa” vì mọi trò Hong Ki bày ra điều thuộc dạng “gây hư hỏng, thiệt hại tài sản lẫn tinh thần”.
Két..tt…tt
Rẽ sang trái một cách rành rõi trong từng đường chuyển động. Một pha hành động kinh điển.
Ki Kwang luống cuống thắt dây an toàn lại để bảo toàn tính mạng nhỏ bé của mình dưới trướng một tay lái cừ khôi như người bên cạnh.
Két…
Vừa lúc đó, Hong Ki phanh xe lại một cách đột ngột làm Ki Kwang– đang cuốn cuồn đưa tay lấy dây an toàn – chòm người tới, va đầu và thành xe. Trông thật đáng thương.
_ Ui da, anh làm quái gì vậy?
Xoa xoa chỗ u trên đầu, Ki Kwang quay sang càu nhàu. Hong Ki khẽ nhếch môi, bật ra một câu nói làm ai kia dừng ngay thói “bạo tàn” trong việc nói năng với “ân nhân” vừa cứu vớt mạng sống của mình, vừa cho mình trải nghiệm đường đua tử thần qua tay lái lụa cừ khôi.
_ Chạy xe bằng 2 bánh không? Cảm giác rất tuyệt.
Trời!..Nghĩ sao mà xe 4 bánh lại chạy chỉ với 2 bánh. Muốn cướp mạng người khác à!
Rợn người với cái ý nghĩ trong đầu, Ki Kwang vội xua tay :
_ Không, không đâu. Tôi không thích cảm giác đó.
Khẽ cười, Hong Ki bắt đầu “tra khảo” một cách dứt khoát nhất :
_ Tại sao lại chui vào xe tôi một cách vô duyên vậy?
_ À, tôi đang bị người của ông rượt. Ông ấy ép buộc tôi giết “chìa khóa vàng” nhưng tôi không làm. Bị nhốt mấy ngày nay chán chết. Khổ sở lắm tôi mới thoát được “hang ổ” đó. May nhờ có anh cứu. Cám ơn anh nhiều lắm.
Cuối cùng cũng cám ơn.
Hong Ki phì cười, rồi cậu chợt nhíu mày với câu hỏi mong lung :
_ Các cậu làm nghề sát thủ à? Sao lại giết “chìa khóa vàng”? Mà “chìa khóa vàng” là cái gì thế?
---------------------------------------
Câu hỏi của Hong Ki như chạm tới nỗi đau vô hình trong lòng Ki Kwang. Tại sao Yo Seob lại là người các cậu đang muốn giết chứ?
Có cách nào để phá bỏ cái quy luật gàn gở ấy không!