Menu (1)

499 50 18
                                    



" Xin chào, menu hôm nay có gì vậy?"

Lee Seunghoon bước qua cánh cửa kính, nặng nề thở ra từng làn khói với nụ cười trên môi. Anh cởi bỏ chiếc áo khoác dày, rũ bỏ vài hạt tuyết li ti trước khi tiến tới một góc quán quen thuộc.

Mino trưng ra bộ mặt bất lực, hyung anh lại không để ý bảng gỗ bên ngoài rồi, nhanh tay xếp những chiếc ly thủy tinh cuối cùng lên tủ. Hắn nhìn ra thời tiết trắng xóa bên ngoài, lo Seunghoon lạnh mà lẳng lặng tăng nhiệt độ quán lên một chút, xong mới mang một cốc cà phê nóng đến chỗ người kia.

" Special Blue Mountain cho dịp Giáng Sinh anh trai ạ."

Seunghoon nhấp một ngụm đăng đắng, thấy bao nhiêu lạnh giá như tan chảy hết. Anh bật cười, giọng điệu man mác cào vào tim như muốn vỡ vụn cả ra.

" Tiếc thật, cô ấy thích Blue Mountain lắm."

Mino lơ đãng để câu nói lướt qua tai, hay chính hắn không có ý định giữ nó trong đầu, bàn tay chống cằm xa xăm nhìn về ngọn lửa bập bùng trong lò.

Hắn thấy lập lòe đâu đó những kí ức thời thơ ấu, cũng vào những ngày ngập đầy tuyết thế này. Khi hắn còn nhỏ xíu và Seunghoon cao hơn hắn cả một cái đầu, hai thằng bé khúc khích lăn tròn trên nền tuyết lạnh chơi đến tận khi mẹ nhéo tai xách về nhà mới rời được nhau.

" Hyung, mai mình lại gặp nhau ở chỗ này nhaaaa!"

" Hứa nha, nhất định đó!"



Song Mino và Lee Seunghoon vốn lớn lên cạnh nhau, cách biệt tuổi tác không lớn nên rất quấn quít. Trong khu phố hồi đó lúc nào cũng thấp thoáng bóng một cao một thấp ở mọi ngóc ngách, bày đủ trò nghịch ngợm phiền hà người lớn. Mino bé thể trạng yếu ớt, ở trường bị bạn bè trêu chọc, luôn bám lấy Seunghoon bé để tự bảo vệ bản thân. Seunghoon bé thì ngược lại, lanh lẹ thông minh, rất có tố chất. Nghe nói ở trường tiểu học còn có đến tận tám cô bạn đem lòng cảm nắng. Vậy mà lúc nào cũng chỉ biết Mino Mino, thương yêu nhau còn hơn cả anh em ruột thịt.

Đến năm 16 tuổi, Lee Seunghoon vì chuyện gia đình mà chuyển nhà đi nơi khác. Song Mino 15 tuổi đã cao xấp xỉ Seunghoon, vùi mình trong góc phòng bật khóc như một đứa trẻ. Seunghoon có dặn anh đi rồi nhớ giữ sức khỏe, gửi thư cho anh thường xuyên nhé rồi nhét vào tay Mino mẩu giấy ghi địa chỉ. Mino sau đó rất chăm chỉ viết thư cho Seunghoon, viết bao nhiêu viết bao nhiêu gửi đi mà không nhận được hồi âm. Vài tuần trôi qua mới nhận được tin báo địa chỉ gửi thư không đúng. Cậu bé 15 tuổi khi ấy rơi vào thất vọng cùng cực. Mino không tin Seunghoon đưa cho mình địa chỉ giả, nhưng lại chẳng thể bỏ ý nghĩ ấy ra khỏi đầu, đành tự thuyết phục bản thân đó chỉ là nhầm lẫn.

Không thể ghét Seunghoon, cũng chẳng thể ngừng nhớ.

Mino 15 tuổi ngây ngô nghĩ rằng, nhớ là hiển nhiên vì Seunghoon luôn chăm sóc bảo vệ hắn. Một người anh, người bạn thân thiết bỗng dưng biến mất khỏi cuộc sống của hắn, cảm giác mất mát là không thể tránh khỏi. Seunghoon còn ở bên cạnh hắn từ bé, cùng nhau trải qua bao cảm xúc vui buồn, giờ hắn sẽ không còn ai để cười đùa, để chia sẻ những câu chuyện ngốc nghếch nữa.

and then something aligns | minhoon, winnerNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ