Chương 1 Thượng
Phiên ngoại 1: Anh không phải là mèo!
Chẳng lẽ cứ thế này mà chết đi sao? Thật sự là khó coi mà. Tầm nhìn càng lúc càng mơ hồ, thân nhiệt cũng càng lúc càng giảm, thậm chí anh còn cảm nhận rõ ràng máu mình đang cuồn cuộn chảy ra từ vết thương. Anh thề chỉ cần anh còn sống sót, anh nhất định sẽ phanh thây tên khốn Bố Nhĩ Thác, cho dù bây giờ y đã đạt đến Đường! Việc anh có nguyện ý tiếp tục tu luyện hay không là chuyên riêng của anh, Bố Nhĩ Thác lấy quyền gì mà can dự? Cái tên chết tiệt đó, đã vậy còn dám phế hết toàn bộ năng lực của anh, khốn kiếp! Nếu không phải giữa đường nhảy ra một tên Trình Giảo Kim Cam Y khiến cho anh nhất thời bị phân tâm, chần chừ hết một giây, thì anh cũng sẽ không bị tên khốn Bố Nhĩ Thác đó đả thương, cũng sẽ không tệ hại đến mức phải lưu lạc đến Nhân Giới, lại còn bị xe tông vào nũa chứ. Khốn khiếp! Không lẽ anh sẽ phải chết như thế này sao?
Từ sâu trong thâm tâm, một thanh âm không ngừng nói cho anh biết, anh sẽ không chết đi dễ dàng như vậy, chết với bộ dạng khó coi như thế này. Sẽ không một ai đến cứu anh, anh biết. Người cha già đã đạt đến bậc Cung kia sẽ không bao giờ tới cứu anh, lại càng không để mẹ tới. Trong lòng của cha, mãi mãi chỉ tồn tại một mình mẹ mà thôi, cho dù bây giờ anh có chết trước mặt ông đi chăng nữa, ông cũng chẳng buồn chớp mắt lấy một cái.
Bố Nhĩ Thác sao? Hừ, tên gia khỏa khốn kiếp đó vô tình ngang ngửa cha, lại càng huống chi chính y làm hại anh ra nông nỗi này, thì làm sao có chuyện sẽ tới cứu anh được kia chứ, mà bản thân anh cho dù có phơi thây nơi này cũng không bao giờ cho phép mình nhận ân huệ từ Bố Nhĩ Thác.
Cam Y? Năng lực của hắn căn bản không thể tìm được anh. Còn những người khác. Chờ đến khi họ biết được tin tức, chỉ e lúc đó cũng chỉ có thể là tin anh đã mạng vong mà thôi.
Thật sự là đáng buồn cười hết sức, đường đường là Đề cổ Cát Kha, nhân vật có năng lực cao nhất trong thế hệ này của gia tộc Tát La Cách lừng lẫy, lại có thể chết dưới bánh xe của con người, hơn nữa lại chết trong hình dạng một con mèo yếu ớt đến mức không thể nào yếu hơn được nữa. Anh tình nguyện để bản thân biến mất, chứ tuyệt không cho phép bất kỳ ai thấy anh chết khó coi như thế này. Người nào quy định, bản thân chào đời là mèo mắt lam thì nhất định phải tu luyện đến Đường với Cung kia chứ? Trở thành kẻ băng lãnh vô tình như cha sao? Không, anh chán ghét chuyện đó. Những sinh vật lạnh lùng như đẽo gọt từ băng tuyết vạn năm trong gia tộc Tát La Cách đã quá nhiều rồi, thiếu mình anh cũng chẳng sao cả. Anh rất thỏa mãn với cuốc sống hiện tại, cũng không cảm thấy năng lực thấp một chút có gì không tốt, bất quá bây giờ anh đã biết chữ hối hận viết thế nào. Sớm biết có ngày hôm nay, anh tuyệt đối sẽ bán mạng mà tu luyện, ít nhất cũng không đến nỗi bị tên khốn kiếp Bố Nhĩ Thác đánh đến thân tàn ma dại thế này, đã vậy còn bị y phé bỏ hết toàn bộ sức mạnh, khốn kiếp!
Anh thật sự sắp chết, anh biết, đôi nhãn đồng đã gần mất đi tiêu cự, mọi thứ trước mắt anh dần trở nên mờ ảo. Đáng hận..... thật đáng hận.....
Có người! Có người đang đến gần anh! Anh không cách nào nghe rõ được người nọ đang nói cái gì, nhưng không lẽ nhân loại ngu xuẩn này định đem vứt anh vào thùng rác ư? .....Hắn độc ác đến vậy sao? Không! Anh tình nguyện chết tan xác giữa dòng xe cộ tấp nập này, còn hơn là phải chôn thân trong thùng rác hô thối! Nhưng mặc kệ trong lòng anh đang gào thét bi thiết đến dường nào, thân thể vẫn bị người nọ nâng lên, có điều... có điều... người này có mùi rất đặc biệt.
BẠN ĐANG ĐỌC
BLUE - Neleta
RomanceTác giả: Neleta Thể loại: hiện đại đô thị, nhất thụ nhất công, nhân thú, ấm áp văn, công sủng thụ. Tình trạng: 82 chương + 6 hậu thiên + 8 PN (hoàn) Editor: Polly Polly, Y Đình Beta - reader: Kumiko Mình chỉ đăng lại để đọc off. Khi nào đọc xong mìn...