Chương 32: Nói yêu lúc này

2.3K 45 0
                                    

Hiểu Lan Yên theo chân Vương phu nhân bước vào căn biệt thự xa hoa, nằm ngay trên con đường rộng lớn nhưng vẫn toát lên một cảm giác rất tĩnh lặng, uy nghiêm. Sau khi cùng bà tâm sự vài chuyện vặt tại phòng khách, cô được dẫn tới thăm phòng bệnh của Vương lão gia.

Có vẻ ông ấy rất vui khi thấy sự xuất hiện của cô. Hiểu Lan Yên nhìn khóe miệng yếu ớt dường như đang gắng hết sức để cong lên, dù đã có mấy phần già nua bởi tuổi tác và bệnh tật, nhưng vẫn đặc biệt nghiêm nghị, giống y hệt cái con người kia. Có lẽ Vương lão gia đã cười, khi nghe thấy lời hỏi thăm chân thành của cô. Nếu cha mẹ của cô còn sống, liệu họ có mỉm cười với cô, khi thấy cô đã quyết định cưới một người đàn ông không yêu mình hay không?

Hiểu Lan Yên cùng Vương phu nhân ăn uống rất vui vẻ, bà biết cô ngại nên việc gì cũng đềuchủ động hỏi han cô, còn luôn miệng khen ngợi cô nấu ăn ngon nữa. 

Bạn Hiểu ngốc nghếch dường như vẫn chưa quen lắm với cách xưng hô mới lạ này, nên thi thoảng cứ lỡ mồm mà kêu vài tiếng "phu nhân", sau đó chột dạ mới vội vàng chỉnh sửa.

Vương phu nhân cả ngày bên cô cảm thấy cũng vô cùng thoải mái, nếu không phải là do cái đứa con lì lợm trời đánh kia, cứ một mực đòi giữ Lan Yên bên mình, thì bà đã kéo con dâu đáng yêu sang nhà mình ở rồi. Càng nghĩ càng tiếc nuối, nhìn sang phía Hiểu Lan Yên đang khép nép ngồi trên sô fa, vẻ mặt cố tươi cười, nhưng rõ ràng không giấu nổi buồn bã lo âu.

Cũng phải thôi, trời đã ngả về chiều, nhưng Vương Hàn vẫn là chưa có xuất hiện. Hiểu Lan Yên hai tay túm lấy tà áo rộng, thi thoảng lại vo vào nhau, vẻ mặt ngập tràn mong ngóng. Chẳng lẽ thật sự Vương tiểu thư bị bắt cóc, lời hôm qua cô nghe Vương Hàn nói vào điện thoại là sự thật? Vậy có khi nào... cậu chủ vì cứu người yêu mà gặp nguy hiểm rồi? Làm sao có thể như vậy chứ, nếu vậy... nếu vậy... thì cô biết làm sao bây giờ?

Ngọn lửa lo lắng trong lòng cứ theo từng tích tắc mà cháy lên ngùn ngụt, cho tới lúc Hiểu Lan Yên không thể nhẫn nhịn được nữa, liền đứng bật dậy:

- Mẹ, cũng đã muộn. Con... con xin phép trở về...

Vương phu nhân đương nhiên biết lúc này không thể giữ chân Hiểu Lan Yên lâu thêm được nữa, có điều làm sao con trai bà muộn như vậy vẫn không đến đón con bé cơ chứ? Thôi thì đành gọi xe đưa con bé về vậy.

Hiểu Lan Yên tất nhiên không dám trái lời mẹ chồng, ngoan ngoãn tạm biệt mà leo lên xe. Chiếc taxi thẳng phía về nhà Vương Hàn, Hiểu Lan Yên ngồi lặng im hướng mắt ra cửa sổ. Cả một ngày dài... Vương Hàn vẫn là không có xuất hiện. Có một sự thật, đó là trong cô, lo lắng nhiều hơn so với tủi thân.

Tầm mắt vô tư lại tình cờ hướng tới tiệm bánh bên đường. Ô! Là bánh kem cà phê! Bình thường Vương Hàn vốn ghét đồ ngọt, nhưng lại đặc biệt thích ăn loại bánh này. Đó là cô nghe lỏm từ Vương tiểu thư đấy! Hơn nữa loại bánh này hình như không phải ngày nào cũng có đâu, xem ra cô gặp may rồi. Hiểu Lan Yên vui vẻ cười, hiện tại là đèn đỏ, liền nói lại với bác tài xế dừng tại đây, muốn tự đi bộ về. Dù sao từ đây về nhà cũng đâu có xa, xem như là thể dục đi!

Hiểu Lan Yên tung tăng cầm cái bánh, hộp giấy sang trọng lấp lánh, quả là đồ ăn đắt tiền có khác! Nhìn ngon chết đi được, từ giờ cô đã có lương rồi, hôm nào phải ăn thử để tìm cách làm mới được. Đừng quên trước đây nhà cô bán bánh ngọt, Hiểu Lan Yên tay nghề cũng không tồi đâu. Phải rồi, từ nay cô sẽ có lương...

Ông chủ khó tính- Weetr4n (re up)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ