Blue October

1.2K 28 3
                                    

Đêm thu nặng trĩu từng hạt nhỏ, vai áo bạc ướt đẫm mưa đêm. Bóng thiếu niên từng cơn run bật tựa như ngọn nến lay lắt trong gió lạnh ngày tàn.
Bước người vội vã trốn chạy mưa sa còn đâu nữa, để lại con phố vắng với kẻ lầm đường lạc bước.
Quay qua ngoảnh lại chỉ có mưa làm bạn, bỗng dưng niềm ủy khuất bấy lâu như được châm ngòi mà bắt đầu bùng phát, khiến cho từng mảng cảm xúc đã được giấu đi giờ được dịp vùng vẫy trỗi dậy.
Hai năm lăn lộn nơi đất lạ, chẳng những khiến cho tâm trí non trẻ thêm phần dày dặn, mà nó còn khiến cho niềm đam mê tưởng chừng có thể bỏ lại tất cả nơi quê nhà để độc bước lên Seoul hoa lệ dần trở nên phai nhạt theo từng ngày.
Hai năm, không dài cũng chẳng ngắn nhưng nó đủ để cho thiếu niên hiểu chỉ có đam mê thì cũng chẳng có ai đối hoài đến dù cho bản thân thật có tài đi nữa, bởi vì trong dãi ngân hà mang tên giải trí này, bản thân hắn chỉ là một hạt bụi vô danh còn những ngôi sao khác đã giành phần tỏa sáng mất rồi.
Nào có còn như những ngày đầu với khí thế cuộn trào như sóng ngàn đánh tới, giờ đây chỉ còn lại hơi thở yếu mệt cùng thân tàn đau đớn với giấc mơ trẻ dại đã vỡ vụn từng mảnh theo ngày.
Mưa rơi xuống mắt hay là nước mắt tuôn rơi mà làm nhòe đi tầm mắt của kẻ lạc lõng này.
- Này!
Xen lẫn trong tiếng mưa ồn ào là tiếng gọi nào thấp thoáng trong đó.
- Chết rồi sao? - giọng nói ấy ngày một rõ hơn khi tiếp tục lên tiếng.
Hắn gục đầu giả vờ không nghe thấy, mong sao kẻ lạ mặt kì lạ mau chóng đi khỏi.
- Thật tốt! Ngày mai tiệm này sẽ được nổi tiếng vì có một cái xác to đùng nằm ngay cửa trước! - người đó cảm thán nói.
Đến đây, hắn thật sự bị chọc giận mà bắt đầu có ý nghĩ muốn đáp trả lại.
Tâm trạng đã tệ vì tiền cát xê bị lừa lấy mất, chẳng những vậy còn phải chịu oan những trận đòn tới tấp của lũ vương tôn công tử trác táng, nay còn phải chịu những lời khó nghe từ tên lạ mặt này, vì sao Jeon Jungkook hắn phải chịu ủy khuất như vậy, quả thật là tới giới hạn của hắn rồi.
Không nghĩ suy, hắn bất ngờ ngước lên trừng mắt nhìn người đó, nhưng lời mắng chửi vẫn chưa kịp tuôn ra thì người trước mắt đã lên tiếng trước.
- Một chú chó hoang? - kẻ lạ mặt thích thú nhìn phản ứng của hắn tựa như chú cún nhỏ bị bỏ mặt lâu ngày bỗng chốc hóa thành dữ tợn chỉ để chống trả người lạ bằng tiếng gầm gừ yếu ớt.
Rơi vào mắt hắn là gương mặt vô cùng xinh đẹp khiến cho bao người phải luyến lưu không thôi, nhưng lời ở cửa miệng sao lại khó nghe vô cùng.
Hắn thầm nghĩ, quả thật không nên nhìn người mà bắt hình dong, giống như kẻ trước mắt xinh đẹp thì có đó mà miệng lưỡi cũng chẳng vừa, để cho hiện tại tâm trạng hắn đang khó chịu vô cùng chỉ vì kẻ lạ mặt đầy thu hút này.
Cái nghiến răng đầy khó chịu khiến cho phần xương hàm nam tính thêm phần lộ rõ dưới mái đầu rối bù, mang đến dư vị nam tính khó cưỡng dù cho nét ấy đã bị gió mưa che đi ít nhiều.
Chẳng để tâm đến ánh mắt giăng đầy tơ đỏ đang trừng từng ánh nhìn tóe lửa về mình, người lạ mặt sau khi trầm ngâm soi xét cả người kẻ lang thang trước mắt thì liền rút bàn tay đang được ủ kĩ trong túi áo khoát của mình ra bên ngoài.
- Ngoan! Đứng lên nào! - như đang dỗ dành chú cún nhỏ, người đó nhẫn nại xoa dịu tâm trạng đầy hoảng loạn của cún con bằng sự ôn nhu đến lạ.
Như có thứ gì hòa tan vào cùng mưa khi đã từ rất lâu rồi, lâu đến nỗi hắn không nhớ đã từng có người đưa tay về phía hắn như vậy.
Đây chẳng qua chỉ là sự ban phát mà sao lại khiến cho hắn cảm động đến nhường này.
Bất giác từng ngón tay trắng bệt đến méo mó rụt rè vươn ra tìm kiếm hơi ấm hiếm hoi từ bàn tay trước mắt.

Blue OctoberNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ