Chương 10

6 0 0
                                    

Dưới ánh đèn néon trắng nhợt, tôi bậm môi, nín thở, mắt nhìn như thôi miên hòn bi đỏ trên bàn. Thọc mạnh cây cơ tới trước, giựt nhanh về sau, tôi nghiêng đầu theo dõi. Hòn bi đỏ lăn đi chạm vào hòn bi trắng, dội ngang về phía hòn bi đỏ chấm đen. Chỉ cách một sợi tóc, hai hòn bi súyt chạm nhau.

Cậu em tôi bật cười chọc quê.

- Dân Sàigòn gì mà đánh ẹ quá vậy. Cú "giò gà" mà đánh cũng không xong.

Tôi mỉm cười, lấy điếu thuốc ở gạt tàn lên hút. Minh chồm người lên bàn billard, nheo mắt tính đường đi. Em thọc mạnh cây cơ, hòn bi đỏ chấm đen lao vút đi chạm vào hai hòn bi kia và cả ba chạy dần về một góc. Minh gom bi về một chỗ để đánh dứt điểm.

- 37... 3+... 39... chà hụt rồi.

Đường bi cuối đã hỏng. Minh dộng cây cơ xuống nền nhà tiếc rẻ. Tôi lấy cục "lơ” chà đầu cơ và bôi bột phấn trắng đầy hai tay. Đánh tiếp ở điểm 3+ trong khi ba hòn bin nằm dọc theo một đường thẳng, tôi phân vân nghĩ cách đánh thế nào để dứt điểm cậu em.

Khom người trên bàn, tôi thọc mạnh cây cơ. Hòn bi đỏ lăn thẳng về phía trước trúng cạnh bàn bọc nỉ xanh, dội ngược lại lăn về phía hòn bi đỏ chấm đen. Đà dội quá yếu nó đứng lại ở ba phần tư đường. Minh đánh dứt điểm 49 bằng một đường bi chẳng mấy khó khăn. Em nhìn tôi thách đố.

- Làm thêm cơ thứ ba nghe anh. Mới một đều mà.

Dựa cây cơ vào bàn, tôi phủi tay

- Thôi, anh mỏi lưng rồi.

- Nhường em đánh cho.

Chúa ơi, cô bé đã có mặt trong phòng billard từ lúc nào vậy nè. Thường những người đánh billard chỉ chú ý đến những kẻ đứng xem chung quang. Tôi không ngờ cô bé cũng có mặt ở chốn này. Tôi hỏi:

- Em đi đâu vậy.

- Định đi quán uống cà phê, ngang đây thấy ông đánh billard nên vào xem.

- Em cũng biết chơi thứ này?

- Chút ít thôi.

Tôi chỉ Minh giới thiệu, cô bé cười.

- Biết nhau từ lâu rồi, ông khỏi phải mất công giới thiệu lôi thôi.

Trước sự thân tình giữa tôi và cô bé, Minh hơi bối rối. Em nói:

- Tôi xin lỗi chuyện cũ, vì không biết cô quen với anh tôi. Bây giờ chúng ta là bạn được chứ?

Cô bé nói:

- Có gì khó khăn đâu.

- Cô có thể cho tôi biết tên cô được không?

Cô bé chỉ tôi.

- Anh cứ hỏi ông này sẽ biết.

Tôi trợn mắt nói:

- Kỳ chưa. Tôi đã biết tên em hồi nào đâu.

- Ông quên mau ghê. Ông đã đặt tên em là "Mưa" rồi thôi.

- Nhưng cái tên ấy...

- Cái tên ấy dở lắm sao?

- Không phải dở nhưng mà nó không còn hợp với thời tiết.

Nghe có tiếng lá khua động ở cây bàng trước hiên, tôi nói:

NHỮNG NGÀY TƯƠI ĐẸPNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ