-Làm sao anh quen được con nhỏ đó?
Cũng những câu hỏi như của Ngọc, cậu em đã chất vấn tôi trong một bữa trưa, tôi về nhà dì Phong ăn cơm. Khi mới bước chân vào nhà dì, tôi đã nhận ra ngay thái độ khác lạ của Minh. Không còn vồn vã như những lần gặp gỡ trước, em chỉ gục đầu chào tôi cho có lệ rồi lánh mặt. Đến bữa cơm, Minh nói bị nhức đầu và nằm lì trong phòng.
Bé Phượng vẫn lí lắc như mọi ngày. Em gắp lia lịa thức ăn bỏ vào bát tôi và nói
- Anh ráng ăn nữa đi. Em thấy anh thay đổi rồi đó.
- Dĩ nhiên anh phải thay đổi so với hồi mười tuổi.
- Không phải so với hồi mười tuổi đâu mà so với hồi anh mới đến đây, trông anh mập hẳn lên.
Dì Phong cười nói:
- Con nhỏ này nó chỉ lo chú ý đến sự thay đổi của người khác, chẳng bao giờ chú ý đến sự thay đổi của chính nó.
- Con có thay đổi gì đâu mà phải chú ý?
- Không thay đổi à? con đã xin tiền má nhiều hơn.
- Tại con có nhiều chuyện cần tiêu.
- Điều đó chứng tỏ con gái má đã lớn hơn xưa rồi.
Bé Phượng chun mũi.
- Con không thèm xin tiền má nữa đâu, con chỉ xin ba thôi.
Mọi người trong bàn ăn đều bật cười, rồi chú Phong nghiêm chỉnh hỏi tôi.
- Sao, tập tiểu luận của cháu sắp xong chưa?
Tôi méo miệng đáp.
- Dạ, cũng sắp xong.
"Sắp xong", chúa ơi, ước gì Ngài thỏa mãn cho con ước mong đó. Cả tuần nay tôi đã chẳng viết thêm được chữ nào, tập tiểu luận của tôi vẫn chỉ vỏn vẹn có một trăm trang, không kể bốn trang bìa.
Chú Phong gật gù.
- Như vậy, chú yên tâm trả lời thư cho ba cháu. Ông ấy mới viết thư hỏi thăm chú về việc học hành của cháu.
Bé Phượng nói
- Anh hãy viết từ từ cho nó hay. Viết nhanh giáo sư của anh sẽ phê "Vội vã. Thiếu ý tưởng". Anh sẽ bị đánh rớt ngay.
Dì Phong cú lên đầu cô nhỏ.
- Chưa gì mày đã "trù" anh mày rớt rồi.
- Con đâu có "trù" anh ấy rớt. Con muốn anh ấy viết từ từ để còn ở lại đây lâu.
Tôi cười.
- Phượng nói đúng. Mỗi ngày anh chỉ nên viết một chữ thôi, để giáo sư phê "Chậm như rùa. Ý tưởng dồi dào". Anh sẽ ở lại đây suốt đời.
Bữa ăn chấm dứt một cách vui vẻ. Uống ly đá chanh xong, tôi định cáo từ trở về căn nhà ở rẫy thì người làm đến nói Minh muốn gặp tôi ở trên lầu. Minh đã ngồi hút thuốc đợi tôi với những chai bia bày trên bàn, trong căn phòng dành cho khách ở lầu hai. Thấy tôi vào, em đứng dậy chào và mời tôi ngồi xuống ghế đối diện. Minh mở một chai bia, rót đầy chiếc ly lớn có quai cầm và đưa cho tôi.
BẠN ĐANG ĐỌC
NHỮNG NGÀY TƯƠI ĐẸP
Romance***Đây không phải là một tiểu thuyết ngôn tình của TQ, mà là một truyện dài của Việt Nam, rất rất Việt Nam.. Truyện nhẹ nhàng, sâu lắng lại mộc mạc, bình dị, không hoa mĩ ướt át như ngôn tình nhưng lại khiến người đọc có thể vui vẻ, ấm áp, hạnh phúc...