Chương 9

4 0 0
                                    

Sự yên tâm của chú Phong đã làm tôi xấu hổ. Không nên đánh lừa niềm tin của một người đã đặt vào mình, nên từ hôm ở nhà chú trở về, tôi đã cố gắng viết tiếp tập tiểu luận.

Sau hơn hai ngày cặm cụi làm việc, tôi đã viết thêm được ba mươi trang. Buổi chiều đang viết, tự dưng đọc thấy một câu trong chí Tôn ca quá hay, tôi khoái chí quăng bút viết và nhảy cẫng lên, la hét vang nhà như người may mắn đã chụp trúng "cái đuôi" chân lý.

- Ê! Ông điên làm gì vậy?

Tôi giựt mình, ngó ra ngoài vườn. Trời hỡi trời, cô bé đã ngồi đọc sách bên một gốc cây táo từ lúc nào tôi chẳng hay biết. Tôi vội chạy như bay ra gặp em.

- Sao không vào nhà, nhỏ?

- Em sợ phá sự say mê làm việc của ông. Mà sao, khi không ông la hét dữ vậy?

- Vào nhà, vào nhà. Tôi đọc ho em nghe một câu này rất tuyệt vời.

Tôi kéo tay cô bé đứng dậy và dẫn em vào nhà. Tôi chụp lấy quyển sách chí Tôn ca mở ngỏ trên bàn và đọc lớn.

- Đã sinh ra tất phải hủy diệt. Đã hủy diệt rồi lại sinh ra. Vậy không nên đau buồn cho những gì không thể tránh được.

Tôi đóng quyển sách lại và hỏi cô bé

- Em nghe câu đó có tuyệt vời không?

Cô bé bĩu môi.

- Ẹ thấy mồ! cái gì cao siêu chỉ làm em nhức đầu. Để em đọc cho ông nghe bài thơ này còn hay gấp bội lần.

Cô bé mở tập thơ Paroles của Jacques Prevert em đang cầm trên tay và đọc.

L’automne

Un cheval s' écrole au milieu d' une allée

Les feuilles tombent sur lui

Notre amour frissonne

Et le soleil aussi

Mùa thu,

Một con ngựa ngã quị giữa lối đi

Lá vàng rơi trên nó

Tình ta rùng mình

Và mặt trời cũng vậy

- Ông nghe bài thơ có tuyệt vời ikhông?

Tôi bĩu môi.

- Ẹ thấy mồ! cái gì thơ mộng chỉ làm tôi nhức đầu.

Cô bé bật cười.

- Vậy theo ông cái gì mới tuyệt vời?

- Nụ cười của em.

Cô bé bĩu môi.

- xạo.

- Vậy tình yêu. Vì nó không làm chúng ta nhức đầu.

Cô bé bĩu môi.

- Tình yêu càng làm em nhức đầu hơn.

- Vậy để khỏi nhức đầu lôi thôi, chúng ta uống cà phê nghe.

Nhà chỉ có một chiếc phin pha cà phê, tôi để nó nhỏ giọt vào chiếc ly lớn rồi san đôi vào chiếc tách trắng cho cô bé. Em cầm lấy tách cà phê nhâm nhi từng ngụm nhỏ. Nhìn lên vách nhà, em nheo mắt, giơ tay chỉ tấm hình treo trên cao.

NHỮNG NGÀY TƯƠI ĐẸPNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ