Chương 504: Làm bộ cả đời đi

1.9K 19 0
                                    

Vĩnh viễn không tha thứ!

Một câu tuyên bố tử hình Hàn Vân Tịch.

Cặp mắt kia của nàng khóc đến đỏ rực, vô tội mà lại mê mang nhìn chằm chằm hắn, như là không nghe hiểu những lời này của hắn có ý tứ gì.

"Uống thuốc." Hắn lại thúc giục.

Thiên Ninh rối loạn cũng tốt, Vân Không rối loạn cũng thế, đối với hắn mà nói, chuyện quan trọng nhất thế giới chính là chén thuốc trong tay.

Hàn Vân Tịch nhìn hắn hồi lâu, miệng đều mấp máy, không ra tiếng cũng không uống thuốc.

Long Phi Dạ sống đến bây giờ, phỏng chừng lúc này là có kiên nhẫn nhất đi, "Ngoan, đừng náo loạn."

Chiếc bát men đều để ở trên môi Hàn Vân Tịch, đáng tiếc, nàng vẫn là bất động.

"Uống đi."

Hắn rũ mi mắt, tính tình tốt như là vĩnh viễn đều sẽ không phát hỏa.

Lúc này nàng mới mở miệng, "Ta thật sự không phải cố ý."

Hắn lảng tránh mà nói, "Uống thuốc."

"Ngươi vẫn không tha thứ cho ta?" Nàng nghiêm túc hỏi.

Không thương lượng, hắn trực tiếp lắc đầu.

Nàng lại đột nhiên tiếp nhận bát thuốc, một hơi uống sạch sẽ, "Uống xong rồi."

Này......

Long Phi Dạ kinh ngạc ngoài ý muốn, thấy nàng uống thuốc xong vốn nên thả lỏng một hơi, nhưng lúc này tâm lại càng buồn bực.

"Đều uống hết." Hàn Vân Tịch lại nói.

"Ân." Long Phi Dạ nhàn nhạt mà tiếp.

Ai biết, Hàn Vân Tịch thế nhưng nói, "Ngươi có thể đi rồi."

Rốt cuộc...... Rốt cuộc là ai phán ai tử hình nha?

Long Phi Dạ sững sờ tại chỗ.

Hàn Vân Tịch không thèm nhìn hắn, nằm thẳng, đắp đệm chăn xong nhắm mắt lại, ngủ!

Vốn là trong nhà an tĩnh lại trở nên càng thêm yên tĩnh, giống như thời gian không tiếng động.

Rất lâu sau đó, Long Phi Dạ mới đứng dậy.

Thật...... Muốn đi sao?

Đúng vậy, thật muốn đi.

Hắn xoay người đi thật, từng bước rời xa giường, Hàn Vân Tịch trộm nhìn thoáng qua, đang muốn đứng dậy, ai biết Long Phi Dạ đột nhiên dừng lại.

Nàng vội vàng nhắm mắt.

Long Phi Dạ đứng tại chỗ một hồi lâu liền quay trở lại, vẫn là ngồi ở mép giường, chính là, không nói lời nào, chỉ nhìn nàng.

Không bao lâu, Hàn Vân Tịch liền mở mắt, đang muốn mở miệng, hắn lại nói, "Chờ ngươi hết bệnh rồi, ta sẽ đi."

Bên dưới chiếc chăn bằng tơ, tay nàng đều nắm chặt, lại cố tình vân đạm phong khinh mà đáp một câu, "Được nha."

Hắn cứ như vậy ở lại.

Đây, như là trong lòng hiểu rõ mà không nói ra ước định, hắn chỉ không đề cập tới chuyện của Cố Thất Thiếu, nàng cũng không truy hỏi hắn nguyên nhân không tha thứ.

Hắn cả một ngày đều canh giữ ở bên giường, không chỉ tự mình đem thuốc, liền cơm ba bữa đều tự mình đem, nửa canh giờ liền sờ trán của nàng xem có giảm sốt hay không.

Nàng nằm, hắn ngồi, cả một ngày hai người đều không nói chuyện, một chút xấu hổ đều không có.

Tới đêm, sốt vẫn không giảm, hắn nhẹ nhàng sờ cái trán của nàng, tựa hồ sờ bằng tay không chuẩn.

Hắn cúi người gần sát, nhẹ nhàng vén tóc mái của nàng, dùng mặt dán cái trán lên trán nàng cảm nhận độ ấm, trong lơ đãng liền mở miệng, "Hình như còn nóng."

Cái cằm trơn bóng của hắn liền thấp ở trên chóp mũi nàng, gần như vậy, nàng ngửi được hơi thở mát lạnh quen thuộc nhất, nàng nói, "Đại khái cũng có giảm, ngủ một giấc ngày mai sẽ tốt thôi. Yên tâm."

Hắn lùi lại, không quên sửa sang lại tóc mái của nàng, ngón tay dài thon đẹp nhẹ nhàng nghịch nghịch sợi tóc của nàng, ôn nhu đến không giống Long Phi Dạ hắn!

Rõ ràng chỉ có mấy cái tóc mái như vậy, hắn lại khảy đã lâu. Nàng cũng bất động, vô thanh vô tức, tùy hắn đi.

Chung quy, vẫn là phải dừng lại, hắn buông tay, lòng nàng liền vắng vẻ.

"Ta nhìn xem vết thương trên vai ngươi." Hắn kỳ thật vẫn luôn nhớ kỹ.

"Khỏi hẳn rồi, chỉ còn một chút sẹo." Đã một tháng, thuốc của bạch y công tử thật hiệu quả.

"Bổn vương nhìn xem." Hắn khăng khăng.

Nàng chỉ có thể cởi y phục ra, lộ ra bả vai, theo như lời nàng nói, miệng vết thương hoàn toàn khép lại, cũng chỉ lưu lại một vết sẹo nhợt nhạt.

Hắn nhẹ nhàng vuốt ve, nàng quay đầu đi chỗ khác, sợ chính mình sẽ bị vây hãm ở trong vòng tay ôn nhu của hắn.

"Thực xin lỗi, ta không phải cố ý." Hắn nhàn nhạt nói.

Một hồi lâu, nàng mới nói, "Không quan hệ, ta tha thứ cho ngươi."

Tay hắn dừng lại ở trên vai nàng, nàng thế nhưng không có đẩy ra, mặc áo xong, lại lười biếng mà cuộn mình vào trong chăn.

"Ngươi không chữa thương sao?" Nàng hỏi.

"Chờ ngươi ngủ." Hắn nói.

Vì thế, nàng lập tức quay người đi ngủ, hắn ngồi xuống một bên xếp bằng, chữa thương suốt một đêm, nàng mở mắt nhìn hắn đến bình minh.

[EDIT] Thiên Tài Tiểu Độc Phi - 天才小毒妃Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ