Chap 10

665 52 0
                                    

Chẳng bao lâu chúng tôi đã về tới Seoul. Khi về tới ký túc xá thì anh nhận được điện thoại của Cty, anh bảo tôi lên trước anh đi họp xong sẽ về, tôi xách hành lý về ký túc xá thì có tiếng điện thoại reo lên:

- Alo! An jin à, chút nữa em gọi điện cho mẹ anh nói chúng ta đã tới nơi nhé, yêu em! Thôi anh cúp máy đây. Tí anh về chúng mình đi siêu thị nhé!

- Dạ em biết rồi. Anh đi cẩn thận nhé!

Khi anh tắt điện thoại xong tôi chợt nhớ mình chưa hỏi SJin về số điện thoại của mẹ anh:

- Ơ quên mất mình chưa kịp hỏi anh số điện thoại của bác gái...

Tôi vừa nói xong thì tiếng tin nhắn vang lên "tinh tinh". Ồ thì ra là anh nhắn tin cho mình:

- Đây là số của mẹ anh, em cứ lưu lại nhiều khi cần gọi cho mẹ nhé!

Sau đó tôi mang hành lý vào phòng rồi ngồi xuống gọi điện thoại cho mẹ anh:

- Cháu chào bác ạ!

- Ah An Jin hả con. Hai đứa con tới nới rồi à. Con thắc mắc vì sao bác biết con gọi đúng không?

- Dạ vậng ạ!

- Mấy hôm trước Sjin có có cho bác số điện thoại của con. Bữa nay khi nào rảnh con cứ gọi điện cho bác nghe, con đừng ngại gì cả!

- Vâng ạ!

- Ừ, thế thôi hai đứa nghỉ ngơi đi nhé! Lúc nào rảnh rồi bác cháu mình nói chuyện tiếp con nhé. Con chăm sóc cho Sjin dùm bác nha. Có con chăm sóc cho nó bác cũng yên tâm rồi. Thôi bác cúp máy nhé!

- Dạ vâng ạ. Cháu chào bác ạ!

Tiếp sau đó tôi bắp đầu dọn dẹp nhà cửa. Vì tôi đang lay hoay dọn dẹp nên không biết anh đã về, bỗng từ phía sau anh ồm chầm lấy tôi, vì bị anh làm cho giật mình tôi hét lên thật to:

- Ahhhhh....

- Anh làm em giật mình sao? Cho anh xin lỗi nhé anh không cố tình làm em giật mình đâu anh chỉ cố ý thôi. Nhìn em như này buồn cười quá à!

Tôi không nói gì mặc cho anh cười. Trong đầu tôi lóe lên 1 suy nghĩ.

"Em sẽ trả thù lại anh haha... " *Tôi cười thầm*

- Em giận anh à!?

- Ai mà thèm. Mà hôm nay anh đến Cty sao rồi, có một mình anh về thôi à?

Tôi quay mặt lại thấy tất cả mọi người đang ở trong phòng khách.
- Không, cũng bình thường thôi em ạ. Mà em đi thay đồ đi chúng ta đi chợ nha.

Anh không nói gì chỉ cười. Tôi cảm thấy không an tâm trong chuyện này chút nào cả. Vì chỉ còn vài hôm nữa là sẽ bước sang năm mới tôi muốn anh dẫn mình đi mua Hanbok làm quà tặng cho ba mẹ anh.

- Em cứ bầy vẽ ra làm gì?

- Kệ Em.

- Ừ, thôi được rồi anh chịu thua em đó. Chiều anh sẽ đưa em đi được chưa? Bé con của anh!

- Ai là bé con của anh chứ?

- Thế em có muốn anh giúp em biết không? *Anh cười một nụ cười nham hiểm*

[Fanfiction Girl] [Seok Jin and An Jin] [HOÀN] Yêu Anh Từ Cái Nhìn Đầu TiênNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ