Chap 24

242 1 0
                                    

Trong phòng mờ tối, ánh trăng lung linh xuyên qua bức rèm cửa khép hờ, làm nổi bật khuôn mặt trắng của Kiều Lạc, mái tóc ngắn bù xù, cùng với khóe miệng cười ngạo nghễ , cả người anh ta tỏa ra không khí nguy hiểm khôn lường
Anh ta nói "Anh muốn em"
Diệp Khinh Chu nuốt nước miếng, chớp chớp mắt, như vẫn tiếp tục chờ đợi.
Thấy nàng không nói gì, Kiều Lạc nhướng mày, có ý đợi nàng trả lời.
Nhưng Diệp Khinh Chu chỉ chớp mắt, lại có vẻ như đang chờ anh nói tiếp.
Kiều Lạc lại khẽ chau mày, tiếp tục chờ nàng.
Diệp Khinh Chu lại tiếp tục chớp mắt, Kiều Lạc lại tiếp tục nhăn mày.
Rốt cục bạn Kiều không nhịn được ho khan một tiếng,"Không phản đối à?"
Nghe xong lời này, Diệp Khinh Chu ngạc nhiên,"Không phải anh còn chưa nói hết sao?"
"Chưa nói hết ?", Kiều Lạc ngẩn người.



"Đúng vậy!"Diệp Khinh Chu xòe tay chăm chỉ đếm,"muốn em đưa tiền tiêu vặt, muốn em sáu giờ sáng phải ra khỏi giường, muốn em đi mua đồ cho anh ......"Nàng kể liền một hơi, cuối cùng ngẩng đầu chăm chú nhìn anh,"Hôm nay lại muốn em ...?"
Kiều Lạc sững sờ, khóe miệng hơi nhếch lên, chỉ là lần này nụ cười có chút xấu hổ.
Anh ta muốn nàng, muốn nàng làm gì chứ?
Đối với sự sai bảo của anh, Diệp Khinh Chu đã sớm tập thành thói quen, chính là rõ ràng hôm nay anh còn chưa nói hết, nàng vốn không có khả năng đọc tâm giống như anh, làm sao biết được anh muốn cái gì ở nàng.
"Diệp Khinh Chu, cô ......"Kiều Lạc mở miệng, tựa hồ rất giận, lại tựa hồ giận không thể phát tiết, miệng mở to, nhưng một lời cũng không thốt ra, cuối cùng xoay người nằm ngủ, coi Diệp Khinh Chu như không khí.
Diệp Khinh Chu thật thà cúi đầu nghĩ, rốt cục anh ta muốn cái gì kia chứ?
Trong thế giới của Diệp Khinh Chu, chỉ có người khác muốn chiếm tiện nghi của nàng, bọn họ đều muốn rất nhiều thứ, muốn nàng tặng quà, muốn nàng mời đi ăn, muốn nàng làm việc, muốn nàng làm thay, có điều chưa có ai muốn nàng.
Nàng lại có giá trị được người ta muốn sao ?
Dường như là không!
Ngày đầu tiên lúc nàng đến sống ở nhà họ Kiều, Kiều Lạc đã nói với nàng như vậy : "Mày cho rằng ngoại trừ một người tốt như ba của tao vậy, ai sẽ thích một kẻ con riêng của vợ như mày chứ?"
Nguyên nàng vốn là một đứa con không cha, bỗng dưng trở thành con riêng, cho dù nói gì đi chăng nữa, cũng không phải là một sự tồn tại khiến người ta yêu mến. Biết rõ thân phận của mình, nên nàng cũng không dám mơ tưởng rằng người khác sẽ yêu thích mình . Ai tốt với nàng một, nàng lập tức sẽ tốt lại gấp ba, nhưng không ngờ nàng càng nhu mì ngoan ngoãn, lại càng bị người xem thường. Nàng thật sự đã đánh mất mình trong thế giới này.
Sự xuất hiện của Kiều Lạc đã khiến cuộc đời nàng thay đổi, bước một bước dài trên con đường nhát gan, bắt đầu đi về phía nhu nhược.
Nàng sợ bệnh, lại càng sợ chết, bởi vì cảm thấy cái chết là một việc rất đáng sợ, nỗi sợ của nàng may ra chỉ có người từng cận kề với cái chết mới có thể cảm nhận được.
Nàng sợ bị mất việc làm, bởi vì nếu như không có việc, nàng không biết mình nên làm gì, nếu như vậy, nàng lập tức trở thành một mình một thế giới.
Nàng sợ Mai Oánh Oánh, bởi vì nàng ta công khai đứng giữa trường đại học lớn tiếng tố cáo cha nàng phạm tội chích thuốc phiện, ngay giây phút bắt gặp những ánh mắt của mọi người, tinh thần Diệp Khinh Chu tưởng như đã hoàn toàn sụp đổ.

Nói cho chính xác, thì là nàng sợ cô đơn, cô đơn là cái gì? Không phải một mình phiêu bạt nơi hoang đảo không người, mà là giây phút ngồi ở trong rạp chiếu bóng, thấy chung quanh đen mù, nhìn ra xung quanh thấy ai nấy đều say mê thưởng thức, khoảnh khắc ấy mới gọi là cô đơn.
Nỗi sợ hãi của Diệp Khinh Chu, không ai có thể lý giải nổi, cho nên nàng vẫn vô cùng cô đơn.
Ngày làm việc hôm sau, Âu Dương tới hỏi nàng tối hôm qua cùng tổng giám đốc nói gì, Diệp Khinh Chu trả lời,"Mình đem tiêu chuẩn kén chồng và nguyên nhân ra nói cho tổng giám đốc nghe."
"Ừ, ừ, rồi sao nữa ?"Âu Dương truy tiếp.
Diệp Khinh Chu thuật lại lời của tổng giám đốc, không sót một chữ, Âu Dương nhăn mặt "...... Sao lại là anh trai của cậu ? Sao tổng giám đốc lại không lấy mình làm ví dụ chứ?"
"Có lẽ......"Diệp Khinh Chu nhìn xem chung quanh không có người, mới nhỏ giọng nói,"Tổng giám đốc tự biết sau này thăng chức nhất định cũng có nhân tình, tính ra anh ta cũng rất thành thực."
"Xì......"Âu Dương bĩu môi,"Mình đã bảo mà, đã là đàn ông đều chẳng ra gì, tìm kẻ không có tiền chỉ biết tới quán gội đầu thanh nữ, thì thà tìm kẻ có tiền có thể nuôi nhân tình, nếu vớ phải cái bọn kén cá chọn canh còn tự kỷ, thì thà kiếm loại giai đẹp lại phong tao, dù sao cũng coi như đã nghiện, tốt xấu bọn mình còn được tiếng là dùng hàng cao cấp !"
Những lời của nàng giáng một đòn mạnh vào Diệp Khinh Chu, làm cho nàng hoàn toàn mở mắt, mắt lấp lánh ánh sao nhìn Âu Dương một cách sùng kính,"Âu Dương, cậu, cậu thật hot nha...... Có điều thứ hàng cao cấp thì làm gì thèm tới mình?"
Âu Dương lập tức đẩy mặt nàng đang dí sát lại ra : "Thì dối một lần đầu năm dùng trọn năm"
"Vậy là ý gì?"Diệp Khinh Chu ngẩng đầu nói.
"Cậu không phải nói đàn ông tốt không vừa mắt cậu hay sao ?"Âu Dương ngồi xuống ghế đối diện nàng, "Vậy sao cậu không bốc phét một tí, dù sao nói xạo không cần phải đóng thuế, thì xạo cho xong."
Nhìn vẻ mặt mờ mịt của Diệp Khinh Chu, Âu Dương khẽ vỗ đầu nàng,"Chính là tự nâng cao giá trị của cậu lên, như vậy tất xứng đôi rồi, làm người sao, phải văn nhã một chút, cậu không phong nhã uổng tuổi trẻ á!"Nàng bắt đầu nêu ví dụ,"Này nhé , ví dụ như tự khoe cậu là người thuần khiết, chưa biết yêu gì, mọi người đều yêu con nai vàng ngơ ngác."
"nhưng ...... thật mình chưa yêu bao giờ mà ......"Diệp Khinh Chu nhỏ giọng nói.
"Oái......"Âu Dương sững sờ, hình như đúng là con bé này chưa từng nói qua luyến ái, trái lại lại làm cho người truy cầu mình bỏ chạy mất,"Vậy cậu nói cậu có nhà, có của hồi môn khổng lồ."
Diệp Khinh Chu nhìn quanh, kéo Âu Dương lại gần, nói nhỏ bên tai nàng,"Âu Dương, mình thật có tài sản nha......"
"......"Âu Dương nhìn chằm chằm vào nàng, ừ đúng là nàng ta có tài sản thật."Vậy thì cậu nói cậu là người hiền thục nhu mì......hừm ... cậu quả là quá hiền thục rồi , hừm, sửa lại chút nha, cậu nói đời này cậu chỉ mong được ở nhà thờ chồng dạy con, bảo đảm trong mười đàn ông thì hết chín kẻ yêu cậu ngay!"
"Thì ......"Diệp Khinh Chu cúi đầu nhỏ giọng nói,"mình vẫn luôn muốn làm bà nội trợ ......"
"......"mặt đen xì, Âu Dương nhảy lên, cốc mạnh đầu nàng,"Trời ạ, cậu tự ngắm mình đi, đẹp người đẹp nết, nghề nghiệp tốt, gia thế đàng hoàng, cậu bị ẩm IC à , lại muốn đi tìm giai hạng D à?"
"Cái này ...... Kỳ thật mình cũng không thể tính là hạng A "Diệp Khinh Chu lẩm bẩm,"Điều kiện bên ngoài thì có thể xếp vào A, có điều bản thân mình thì chỉ xếp hạng D ."
Rốt cuộc Âu Dương mất hết kiên nhẫn, nổi giận nói,"Mình thật muốn xẻ óc của cậu ra xem trong đó có chứa cái gì nữa ?!"


"Trong giấc mơ của mình ......"Diệp Khinh Chu nhìn về phía cửa sổ, lúc này mặt trời đang chói lòa rực rỡ, làm cho mắt của nàng cũng toát ra ánh vàng lóng lánh.
"Ước mơ của cậu ?"Âu Dương thoáng bĩu môi,"Mơ cái gì?"
Diệp Khinh Chu kể một hơi,"Ăn được , ngủ được , có tiền, không bị bệnh!"
Đang nói chuyện, đột nhiên Ôn Nhược Hà mở cửa văn phòng, bước ra ngoài gọi tên nàng, Diệp Khinh Chu cho rằng tán dóc trong giờ làm việc bị phát giác, sợ tới mức ngã ngồi xuống ghế, Âu Dương vội vàng kéo nàng lên, đẩy vào văn phòng.
Diệp Khinh Chu bước vào văn phòng một mình, lòng có chút khẩn trương. Tuy nhiên Ôn Nhược Hà trang trí văn phòng đẹp vô cùng, từ cách bài trí, ánh sáng , cho đến cái nghiên đựng bút trên bàn đều rất có phong cách. Mỗi lần Diệp Khinh Chu đến đây đều cảm thán khiếu thẫm mỹ trời cho của tổng giám đốc, phần nào quên đi cảm giác sợ hãi lo lắng.
"Tổng giám đốc, anh tìm tôi có việc ạ?"
Ôn Nhược Hà mỉm cười, đưa cho nàng một tập văn kiện, Diệp Khinh Chu hai mắt trợn tròn, chẳng lẽ đây là thông báo sa thải trong truyền thuyết? Tay nàng run rẩy nhận lấy, không dám mở ra.
Ôn Nhược Hà vuốt cằm,"Sao không mở ra xem?"
"Cái này ......"Diệp Khinh Chu liếm môi,"Tổng giám đốc, thú thật lúc nãy tôi có nói chuyện với Âu Dương trong giờ làm việc ......"
"Ừm ?"Ôn Nhược Hà nhướng cao mày.
Giọng anh đầy nghi hoặc lại càng khiến Diệp Khinh Chu thành thật khai báo,"Tổng giám đốc, thật sự chúng tôi không có nói nhiều, chỉ vì cô ấy hỏi tôi chuyện hôm qua......"
Ôn Nhược Hà rốt cục nhịn không được,"Sao bỗng nhiên nói tới chuyện này vậy ?"
"Oái ?"Diệp Khinh Chu sững sờ, vội vã cúi đầu lục văn kiện, mở ra xem xét, trên đó viết bốn chữ "Phi Nhã Điền Sản", phía dưới là sơ đồ quy hoạch.
"Ca này mới vừa tới hôm nay, Phi Nhã Điền Sản sắp khai trương một khu chung cư cao cấp ở phía nam Tử Dương Sơn Đông, muốn thuê chúng ta làm quảng cáo, tòa nhà này sẽ cắt băng khánh thành trong thời gian rất ngắn. "Ôn Nhược Hà thấy nàng đang xem, liền giới thiệu qua cho nàng , "Tôi nhớ lần trước có xem qua cô làm biển quảng cáo, hiệu quả rất tốt, cho nên dự án lần này giao hết cho cô."
Diệp Khinh Chu cắn môi , hai tay run rẩy ,"Tổng giám đốc, tôi ...... có thể nào ... không làm ......"
Phi Nhã Điền Sản, công ty của Triệu Phi Nhã, quả là đáng buồn cười, bà ta đã hại cha của nàng, đã cướp đi công ty, đã đổi tên Xương Mậu Điền Sản thành Phi Nhã Điền Sản, Diệp Khinh Chu hận mình nhu nhược bất tài, đã không bảo tồn nổi cơ nghiệp cha mình để lại, lẽ nào ngày hôm nay, nàng lại còn phải làm biển quảng cáo cho công ty điền sản của bà ta ?



Thuyền Đến Đầu Cầu Tự Nhiên ThẳngWhere stories live. Discover now