chương 53

3.6K 85 1
                                    

Tiểu bảo bối như ngọn nến, bà đỡ thật cẩn thận ôm đến cho Tiêu Lâm cùng Thư Minh xem. Cục cưng đỏ rực nhiều nếp nhăn, mắt còn chưa mở, hé ra cái miệng nhỏ nhắn tương tương hợp hợp giống như đang tìm đồ ăn. Nhỏ như vậy, Thư Minh nhớ tới Tiêu Lâm đã chuẩn bị phỉ thúy cho nó, nở nụ cười.

Tiêu Lâm tiếp nhận đứa nhỏ, cười hỏi Thư Minh,“Ngươi cười cái gì?”.

Thư Minh sờ sờ khuôn mặt đứa nhỏ nói, “ Khối ngọc của ngươi thực sự là so với đầu của bảo bối còn lớn hơn.” Hắn muốn ngồi dậy, Tiêu Lâm liền ôm đứa nhỏ tới ngồi xổm bên giường. Hai người vui rạo rực nhìn bảo bối, trong lúc nhất thời cũng không biết nói cái gì mới tốt.

Tiểu bảo bảo tóc rất là nhiều, mọc tới vành tai, đen bóng  , Thư Minh ở trên mặt hắn vuốt phẳng không ngừng, đầu ngón tay chạm vào làn da non mềm như cánh hoa, trong lòng tất cả yêu thương.

Tiêu Lâm đem đứa nhỏ đặt bên cạnh hắn, chính mình cũng trèo trên giường, đem một lớn một nhỏ này ôm vào trong lòng. Hắn nhìn cục cưng nói “Chưa thấy qua đứa nhỏ vừa sinh ra có tóc dài như thế.”.

Lại dùng đầu ngón tay điểm điểm cái miệng nhỏ nhắn của cục cưng, cái miệng nhỏ nhắn liền mở ra, Tiêu Lâm cười nói,“Muốn ăn gì a!”.

Thư Minh vội nói “Mau ôm cho bà vú uy nó ăn.”.

Tiêu Lâm cười nói,“Xem đủ? Không nhìn?”.

Thư Minh có chút gấp gáp, e sợ cho tiểu bảo bối đói bụng,“Đừng để nó đói khóc.”.

Tiêu Lâm liền gọi bà vú đến.

Thời điểm rời khỏi người Thư Minh, tiểu gia khỏa tựa hồ biết không ở bên cạnh cha mình, cái miệng nhỏ nhắn khẽ mở, anh anh khóc vài tiếng. Bà vú vội vàng vỗ nhẹ hống, thế này mới ngoan ngoãn tiêu sái .

Vài tiếng khóc kia làm cho tâm Thư Minh lo lắng lên, Tiêu Lâm hôn hôn mày nhăn lại của hắn nói “ Không cần luyến tiếc? Tiểu hài nhi sao lại không khóc ?”.

Thư Minh ngượng ngùng, gương mặt lại đỏ lên.

Tiêu Lâm hỏi,“Thân mình hoàn hảo? Có chỗ nào không thoải mái không?”.

Không thoải mái thật không có, chính là mệt lợi hại.

Thư Minh lắc đầu,“Chỗ nào cũng hảo, chính là mệt. Mí mắt đều hạ xuống, thực nặng nề.”.

Tiêu Lâm đã sớm đau lòng đến hỏng rồi, lúc này nghe hắn nói, vội nói “Nhắm mắt ngủ. Ta nắm tay ngươi.”.

Những lời này thật ấm lòng người nha, Thư Minh nghe lời nhắm mắt lại, lẩm bẩm nói,“Tiêu Lâm, ngươi đối đãi ta hảo tốt. Hôm nay, là ngày ta rất vui vẻ.”.

Tiêu Lâm khẽ hôn hai gò má hắn, nhu tình như nước, sẳng giọng,“Từ nay về sau mỗi ngày đều vui vẻ, đừng dễ dàng thỏa mãn như vậy.”.

Thư Minh cũng không phản bác hắn, nhợt nhạt cười, thể xác và tinh thần thả lỏng, chỉ chốc lát sau, hô hấp liền sâu, ngủ say. Tiêu Lâm thay hắn dịch hảo góc chăn, bàn tay cầm lấy tay Thư Minh, tựa vào đầu giường.

Người nằm bên cạnh tựa hồ khác xưa, Tiêu Lâm nhịn không được cúi người tỉ mỉ xem. Khuôn mặt tuấn tú mảy may không biến đổi, chính là tuấn lãng hơn một phần còn đầy ôn nhu, lông mi nồng đậm cũng phá lệ mềm mại hơn, hắn nghĩ chạm một chút, lại sợ Thư Minh đang ngủ, tâm không cam lòng hung hăng nhìn vài lần, tầm mắt dừng ở cánh hoa hồng nộn.

[ĐM] Bạch vũ một thạch lăngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ