Chương 2: (18+) Gài bẫy

22.8K 247 52
                                    

Lưu San nghe người đàn ông nói mà trợn to hai con ngươi long lanh, huyền ảo. Hướng ánh nhìn tới chiếc bàn thủy tinh cạnh ghế sofa. Qủa nhiên, sấp tiền dày cộm  mệnh giá lớn nhất nằm chói mắt trên bàn. Trông nó như một  thứ lực hấp dẫn lôi cuốn tầm mắt của Lưu San. 

Cô gái nhỏ nhịn không được cắn môi lưỡng lự.

Gì chứ! Đối với cô, tiền là tất cả.

Chính vì nghèo khổ nên cô mới mê tiền. Ngày đêm học rồi lại làm, làm rồi lại học, học và làm trộn lẫn với nhau không thể phân biệt nữa. Riết thì một thiếu nữ mười chín tuổi như cô không giống bao những cô nàng khác, chả hề tồn tại chuỗi tháng ngày mơ mộng, vui chơi cùng bè bạn. Chỉ một mực vùi đầu vào học và làm mà thôi. Đã đành bà cô hiện giờ rất yếu, tuổi bà đã cao, phận là người thân Lưu San phải chăm sóc và nuôi dưỡng bà.

Haizz....Tiền ơi là tiền!

Cô muốn có nó quá. Một cọc dày thế kia cơ mà.

Nhưng nếu đồng ý mát xa thân thể cho nam nhân kia, thì chẳng phải cô đang hành động thất đức với nghề sao. Từ trước tới giờ, đời nào mình phục vụ nam giới đâu. Vả lại, cô không có thói quen tiếp xúc với kẻ lạ, kì này còn có những động tác chạm vào da thịt người ta thật sự ái ngái a.

Bẩn hết đôi tay trong sạch của Lưu San này rồi!

Mặc dù bản thân rất day dứt nhưng cuối cùng Lưu San cũng nhìn người đàn ông nãy giờ lặng thinh, miễn cưỡng cất tiếng:

'' Tôi....có thể...chấp nhận ''.

.  

Giải Ưng Triệu nằm sấp trên giường dường như rất hài lòng với câu trả lời của tiểu mĩ nhân nên thoải mái lộ ra nụ cười thỏa mãn.

Hắn không dùng bất kì âm thanh hay hành động nào để báo hiệu cho cô gái biết sự đáp trả của hắn.

Thay vào đó, nụ cười đẹp đẽ tràn lan bên khóe môi, biểu hiện nét thâm hiểm không ngờ tới.

Lưu San không nghe thấy tiếng trả lời cũng không cảm giác kì hoặc tí nào. Dù sao đi nữa, người ta cũng là chủ nhân giàu có của ngôi biệt thự hoành tráng này, sao có thể để ý lời nói của một nhân viên mát xa nhỏ bé chứ.

Nhanh chóng chùi sạch lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi vào mép quần.

Lưu San bước nhanh tới chỗ giường rồi bỏ dép lê ra ngồi lên nệm.

Hưm êm thật!

Chiếc nệm lò xo rất ư thoải mái. Lưu San khen ngợi trong đáy lòng, không ngừng hào hứng nhún mông nhịp nhàng lên nệm.

" Tôi không có sở thích sử dụng tinh dầu, em cứ mát xa không ". Giải Ưng Triệu híp mắt hẹp liếc về phía giai nhân bên cạnh. Đôi đồng tử sắc lẹm ẩn chứa nhiều tia xảo quyệt. Tuy bản mặt hắn cúi gầm xuống gối nhưng mọi biểu cảm thích thú của cô hắn đều thu rõ từng chút một.

Xem ra nữ nhân này cực kì ngốc nghếch. Lọt vào động sói cũng không hề nhận thức được.

Lưu San bấy giờ mới ngừng nhúc nhích, bĩu môi khinh thường cho cái sở thích kì cục của tên kia.

Không dùng tinh dầu nào thể có độ trơn mượt mà trên da. Vậy thì cô mát xa bằng cách nào đây.

Ấn nguyệt đi.

Hồi suy nghĩ, Lưu San cũng bắt đầu tiến hành thao tát chuyên nghiệp trên lưng người đàn ông.

Tấm lưng dài rộng đến mức ngón tay Lưu San nhấn mà sắp mỏi. Những đường cơ rắn chắc nổi hàng ngang dọc tứ phía trên vai.

Cơ thể người đàn ông này thật cường tráng và hoàn mĩ, tựa như bức tượng thần được đúc giũa từ đôi bàn tay khéo léo của nhà điêu khắc tài ba.

Thậm chí da thịt cứng rắn cũng tuyệt vời đến hớp hồn. Sờ vào  không có cảm giác mềm mại, yếu ớt mà trôi nổi nét cứng cáp, khỏe mạnh.

Giải Ưng Triệu hít thở đều đều. Cơ thể không hề phản ứng dưới bàn tay tinh xảo của mĩ nhân, không hề nổi lên dục vọng dù chỉ một tí một .

Dường như trong lòng hắn đang suy tính điều gì, vẻ mặt tư lự tràn ngập khí chất anh tuấn. Lâu lâu, thoáng gợn đường nét  ngạo mạn, nham hiểm khó đoán vô cùng.

Qua lâu sau, Lưu San cảm giác không chịu đựng được nữa. Hai bàn tay nhỏ nhắn, xinh xinh mỏi nhừ. Đành rút tay về tự xoa bóp cho mình, Lưu San tự nhiên hả họng ngoáp vài cái.

" Cho em ".

Đột nhiên viên kẹo bạc hà từ đâu xuất hiện. Nhìn hình dáng đượm màu xanh lá thuần khiết, Lưu San hơi bất ngờ. Xoay tròn mắt rồi đối diện với cái người đang cầm chiếc kẹo.

Giải Ưng Triệu khe khẽ mỉm cười, thái độ hiền hòa, dễ chịu với Lưu Sản. Đôi mắt chim ưng ánh lên sự dịu dàng như thể  nhiệt tình, hiếu khách.

Trông hắn không đáng sợ như mới gặp ban đầu, ngược lại rất đẹp trai. Đó là điều cô gái đơn thuần nhất thời nhận xét thôi.

Có lẽ người ấy muốn trả công cho cô bằng món tiền hậu hĩnh và thức quà tinh thần nhỏ nhoi này.

Lưu San không nghĩ ngợi nhiều, liền nở nụ cười tươi tắn nhận lấy phần thưởng, không quên nhả ra thanh êm mượt mà, đáng yêu từ trước đến giờ thu hút phái nam không ít:

" Cảm ơn ".

______________

Nửa giờ sau.

Cô gái trẻ bị trói chặt trên giường cật lực thở dốc.

Độc dược là vũ khí hại chết con người.

Lưu San cảm giác toàn thân sức cùng lực kiệt. Khắp nơi đều mệt lả và khó chịu. Hai bàn tay khi nãy còn xinh xắn chịu cực giờ khắc này bị cột chặt lại trên đầu giường.

Hai mắt cô buồn ngủ đến nỗi ríu lại, mi mắt nặng trĩu lim dim. Khung cảnh xung quanh bao bọc trước mặt vấy lên màn mị ảo, mơ hồ.

Tuy nhiên, sự mát mẻ toát ra trên cơ thể trần trụi khiến Lưu Sản cảm nhận rõ hơn bao giờ hết.

Cả người cô gần như lột sạch, còn cảm giác loáng thoáng chiếc quần lót mỏng tanh cũng là vật dụng che đậy duy nhất đang từ từ tuột qua khỏi đùi mình.

Không khí lạnh buốt bắt đầu bao phủ dày đặc...

Lưu San rùng mình, ý thức chưa ổn định thì bỗng nhiên một bàn tay lạnh lẽo tiến tới nhào nặn trước ngực cô.

Giải Ưng Triệu thong thả sờ soàng khắp thân thể lả lướt kia. Sau khi chơi đùa đầy đủ nơi lồi lõm, hắn mới quay trở về cảnh xuân quyến rũ lõa lồ ở bên ngoài.

Thử mở tay thu vào khối thịt trắng sữa như màu da em bé, thì bất ngờ hắn cau mày, lên tiếng:

" Không ngờ, lòng bàn tay mình không trụ nổi bộ ngực của em".

-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-

Au thi xong rồi cả nhà ơi. Ai muốn ăn thịt thì cmt + vote nhìu nhé  ^^




















{18+, lãng mạn} Chẳng Mệt Nhoài Khi Trông Em Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ