Chương 40

12.4K 599 31
                                    

Chương 40 – Nam tử xa lạ

Mạc Nhiễm Thiên cảm giác Dạ Tích Tuyết cả người có chút phát run, mặc dù bề ngoài tăng thêm lực đẩy môi hắn ra, nhưng động tác này rất ngây ngô, làm cho Mạc Nhiễm Thiên trong lòng có chút cảm động.

Cảm giác bị điện giật qua đi, Mạc Nhiễm Thiên phát hiện Dạ Tích Tuyết vẫn gắt gao đè lên môi hắn không nhúc nhích, không khỏi buồn bực vô cùng, chuyện gì đây chứ? muốn hôn cũng nhanh chút, không hôn thì rời khỏi đi.

Mạc Nhiễm Thiên vừa định đẩy Dạ Tích Tuyết ra, người này cư nhiên run run mà le lưỡi ra khẽ liếm môi dưới của hắn một chút, sau đó thấy hắn bất động, thì đầu lưỡi bắt đầu hướng đến đôi môi Mạc Nhiễm Thiên.

Mạc Nhiễm Thiên mắt mở trừng trừng thấy hắn nhắm mắt, lông mi run run không thôi, khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng gần ngay trước mắt làm cho hắn có thể cảm nhận được nó đang nóng bừng bừng, có thể biết trong lòng y có bao nhiêu khẩn trương, không khỏi thấy cảm thương cho y, hàm răng cũng mở ra, vươn lưỡi mình, cùng đầu lưỡi y dây dưa ở cùng một chỗ, thầm nghĩ khiến gã si tình này được thỏa mãn một lần.

Dạ Tích Tuyết nhận được sự ủng hộ lớn, lập tức bị loại cảm giác triền miên này hấp dẫn, đầu lưỡi truy đuổi lưỡi Mạc Nhiễm Thiên, Mạc Nhiễm Thiên rõ ràng rất có cảm giác thành công, đầu lưỡi y hôn hắn đến mức cảm giác như lửa nóng, âm thanh 'Chi chi' không dứt bên tai.

"Uhm." Mạc Nhiễm Thiên có điểm không thở nổi, phát ra tiếng hít thở rất nhỏ, làm cho lồng ngực Dạ Tích Tuyết căng thẳng, bàn tay to càng thêm ôm thân thể mềm mại của Mạc Nhiễm Thiên trong lòng.

"Hô!" Mạc Nhiễm Thiên khoái khó thở, bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là đẩy Dạ Tích Tuyết ra, vẻ mặt đỏ ửng nói: "Dạ đại ca, muốn ta tức giận a."

Dạ Tích Tuyết giờ phút này tâm thần đều động, đôi mắt xinh đẹp sáng như sao, nhìn Mạc Nhiễm Thiên tràn ngập thâm tình.

"Tiểu Thiên, ta thật hạnh phúc." Dạ Tích Tuyết ngây ngốc cười.

Mạc Nhiễm Thiên trừng mắt: "Nếu không đi, trời sẽ sáng mất." Hắn vẫn tránh né đề tài xấu hổ này.

"Uhm, đi thôi." Dạ Tích Tuyết lập tức phục hồi tinh thần, nhìn ngoài cửa sổ, sau đó không tình nguyện buông Mạc Nhiễm Thiên xuống giường, vẫn tự nhiên đưa tay đỡ tay Mạc Nhiễm Thiên, dường như sợ hắn sẽ té xuống.

"Dạ đại ca, ta là nam nhân!" Mạc Nhiễm Thiên đầu đầy hắc tuyến.

"A, ta biết a." Dạ Tích Tuyết kinh ngạc nói.

"Vậy huynh không nên coi ta như nữ nhi!" Mạc Nhiễm Thiên khóe miệng run rẩy, nhảy xuống giường, sau khi đứng lại khóe miệng run rẩy càng nhiều hơn, ta quá chủ quan, quên vết thương ở sau mông.

"Tiểu Thiên, thương thế của em?" Dạ Tích Tuyết lập tức chú ý tới.

"Không có việc gì, đi thôi." Mạc Nhiễm Thiên lập tức đứng thẳng dậy, tràn ngập khí thế đi ra ngoài cửa, thầm nghĩ mình cũng không thể mất thể diện.

[ Edit Trọn Bộ] Cực Phẩm Thái Tử Lưu Luyến Hồng Trần ( Np ) Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ