Kí ức

470 68 65
                                    


Toàn bộ phần in nghiêng là kí ức năm xưa nhé. Start~~

=====================================================

Mười bốn năm trước...

Hôm nay Jimin có một người bạn mới, nói đúng hơn là người em mới vì em ấy kém Jimin 2 tuổi. Thằng bé mới cùng gia đình chuyển đến cạnh nhà Jimin. Chu choa thằng bé dễ thương ghê ấy. Hai cái má phính phính, nhìn là muốn cắn, đôi môi đỏ hồng như hai cánh hoa khiến Jimin muốn nếm thử một lần (NOTE: đây là suy nghĩ của một thằng bé 8 tuổi ạ :>>), ẩn sau đôi môi ấy là hai chiếc răng thỏ xinh cực kì, ôi mạ ôi khi cười thì để lộ hai cái răng ấy dễ trụy tim người nhìn lắm. Cả cái đầu nấm nữa, muốn vỗ vỗ xoa xoa rồi vò rối mái tóc đen mượt kia ghê. Bây giờ em ấy đang cùng bố mẹ chào hỏi hàng xóm và bây giờ em ấy đang đứng trước mặt Jimin. Hmm, em ấy có vẻ ngại nên không nói gì nhiều, vậy Jimin đây phải mở lời trước rồi.

- Chào em, em tên gì nhỉ?

Nghe tiếng gọi, thằng bé ngước đôi mắt to tròn lên nhìn Jimin rồi lại gục mặt xuống, giọng lí nhí.

- Em là Jungkook ạ.

Khi nghe giọng nói ấm áp đó thì Jimin chính thức knocked out. Dễ thương quá, còn lễ phép nữa, thực sự muốn cưng chiều em ấy đến suốt đời. Ngơ ngẩn nhìn Jungkook hồi lâu mà không nhận ra em ấy cũng đang nhìn mình với vẻ khó hiểu. Ánh mắt Jimin, từ dịu dàng ôn nhu trở nên thập phần gian xảo, dâm tà khiến Jungkook có phần hoảng sợ. Vội nép người lại, lôi Jimin trở lại với thực tại, nhận ra việc làm của mình, vội vội vàng xin lỗi em nhỏ, năn nỉ ỉ ôi em đừng kì thị mình.

- Huhu, Jungkook à, Jimin hyung xin lỗi em, hyung không cố ý nhìn em như thế, đừng xa lánh hyung mà T_T

- Hyung... hyung làm em sợ a~~

Sau đó là màn rệt đuổi của hai chẻ, một chẻ 8 và một chẻ 6. Bé lớn thì nước mắt ngắn dài gọi bé nhỏ, bé nhỏ thì luôn miệng xua như xua tà.

Hai anh em dần dần trở nên thân thiết hơn, hết như một cặp thanh mai trúc mã. Cậu lần đầu gặp nhau ngại ngại ngùng ngùng là thế nhưng khi đã quen thì mới bộc lộ bản chất đanh đá, nữ vương của mình. Còn anh, chắc chắn là kiếp thê nô em sai gì nghe đó rồi. Và điều đáng nói ở đây, là Jungkook không bao giờ gọi Jimin là hyung kể từ khi thân nhau. Jimin có lúc đã hỏi, cậu mới thẹn thùng mà nói rằng không phải anh muốn người yêu gọi là "Jimin à" sao. Và thế là thằng anh mất tiền đồ vì em cười toe toét và cứ thế mặc thằng em có gọi mình là hyung hay không.

Jimin mắc bệnh, bệnh rất nặng, vô phương cứu chữa là cuồng Jungkook. Suốt ngày bám dính lấy em nó mà mặt dày dần lên. Học xong là sang nhà Kookie, ăn xong lại sang chơi với Kookie. Chỉ khổ cho Jungkook, suốt ngày phải nhìn bản mặt của ai đó. Vừa ngủ dậy đã nghe giọng í ới của ai đó, lúc ăn cơm cũng nghe, tắm cũng nghe, học cũng nghe. Có hôm đi vệ sinh, đang yên tĩnh trút bỏ tâm sự thì có tên nào đó đập cửa như muốn long bản lề đòi vào. Jungkook lúc đó chỉ muốn phi cuộn giấy vào mồm tên đó cho hắn câm luôn đi. Người gì mặt dày dễ sợ! Nhưng cái sự cuồng đó luôn ép Jimin phải bảo vệ Kookie của mình bằng mọi giá, dù có ra sao đi chăng nữa. Và một ngày nọ... Jungkook đang trên đường vào lớp thì một tốp con trai đứng chắn trước mặt. Bọn chúng là đám thường đi bắt nạt trong trường. Jungkook chúa ghét loại đó, hừ, cậy lớn hiếp nhỏ oai lắm sao?

|JiKook| [Hoàn] Art - HọaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ