"Đang suy nghĩ gì vậy?" Trên đường trở về, Tống Thiên Tước phát hiện cô gái nhỏ ngồi ở bên cạnh giống như đang đi vào cõi tiên, thì không khỏi nghiêng đầu hỏi.
"Không có. . . . . . Không có gì." Vạn Linh Chi căng thẳng trả lời, sợ suy nghĩ của mình sẽ bị anh phát hiện, như vậy thì sẽ rất xấu hổ.
Động tác luống cuống của cô không dấu vết rơi vào trong mắt Tống Thiên Tước, anh cũng không vạch trần, mà đổi đề tài khác: "Mấy ngày nay cùng đi với tôi, em cảm thấy tôi như thế nào? "
"Hả?" Vạn Linh Chi không biết vì sao anh lại hỏi như vậy, vẻ mặt tràn đầy nghi hoặc nhìn về phía anh.
"Đừng nói với tôi là em chưa từng nghĩ tới chuyện sau này đấy nhé?" Tống Thiên Tước thấy thế thì hơi nhíu chân mày lại. "Chúng ta đi xem mắt, mục đích chính là để kết hôn, đừng nói với tôi là em chưa từng nghĩ tới chuyện kết hôn đấy nhé?" Anh cũng không có thời gian nói chuyện yêu đương với phụ nữ suốt mấy năm, sau đó mới an nhàn thoải mái kết hôn.
"Không phải. . . . . ." Vạn Linh Chi lắc đầu theo trực giác, "Em không . . . . . ."
"Vậy tức là đã suy nghĩ tới chuyện này rồi sao?" Tống Thiên Tước hài lòng gật đầu: "Vậy chúng ta kết hôn đi."
Tống Thiên Tước giống hệt như đang thảo luận chuyện thời tiết, cứ như vậy hoàn thành xong cái việc được gọi là cầu hôn.
Vạn Linh Chi há to mồm, có chút không theo kịp suy nghĩ của anh. Tại sao lại đột nhiên biến thành như vậy?
"Tôi không phải là người chồng ứng tuyển tốt nhất sao?" Tống Thiên Tước cực kỳ có tự tin với chính mình. "Hai chúng ta kết hôn, không chỉ có lợi cho nhà họ Tống, mà đối với nhà họ Vạn cũng là có lợi chứ không có hại. Ông nội em nhất định cũng rất mong đợi điều này, chắc là em sẽ không muốn làm cho ông ấy thất vọng chứ?."
Tống Thiên Tước rất giỏi đoán lòng người trong thời gian ngắn. Anh biết Vạn Linh Chi quan tâm thái độ của ông nội cô nhất cho nên mới lấy ông nội Vạn ra làm điểm yếu của cô.
"Em. . . . . ." Vạn Linh Chi do dự.
"Gật đầu hoặc là lắc đầu." Tống Thiên Tước nhất định phải lấy được đáp án hài lòng thì mới bằng lòng dừng lại. "Gật đầu chúng ta sẽ lập tức kết hôn, lắc đầu chúng ta sẽ chấm dứt tại đây. Tôi sẽ không lãng phí thời gian vào chuyện không có ý nghĩa."
Giọng nói lạnh lùng, hà khắc của Tống Thiên Tước khiến cho đáy lòng của Vạn Linh Chi cực kỳ căng thẳng. Anh nói như vậy là muốn ép mình trả lời sao? Cô biết anh rất nghiêm túc, nếu như cô lắc đầu, thì anh sẽ rời đi không chút do dự, về sau sẽ không có cơ hội nhìn thấy anh nữa, thậm chí anh sẽ lập tức tìm được một người khác tới thay thế vị trí của cô, sau đó trở thành phu nhân của anh.
Nội tâm Vạn Linh Chi chưa từng phải trải qua sự đấu tranh gian nan như thế này bao giờ. Đối với cô mà nói, anh là một người rất đặc biệt. Không phải là bởi vì cuộc xem mắt kia, mà là bởi vì sự chung đụng trong mấy ngày qua. Mấy ngày này, Tống Thiên Tước giúp cho cô biết về cái thế giờ này thêm lần nữa, giúp cô hiểu bản thân mình hơn, trước giờ cô không biết là mình cũng biết cười vui vẻ như vậy, không còn căng thẳng, không còn áp lực, cũng không còn sợ hãi và lo lắng, ở chung một chỗ với anh vừa thoải mái lại vừa tự do tự tại.
Vạn Linh Chi không muốn rời khỏi Tống Thiên Tước, không muốn cắt đứt hết toàn bộ với anh như vậy. Hạ Thảo đã từng nói, cô phải học cách dũng cảm, cô muốn vì mình dũng cảm đánh cuộc một lần.
Anh, Tống Thiên Tước chính là người mà mình đang chờ đợi!
"Được." Một lúc lâu sau, Vạn Linh Chi rốt cuộc cũng gật đầu một cái, nghiêm túc trả lời anh.
Tống Thiên Tước không hề phát hiện từ lúc vừa mới bắt đầu anh vẫn ngừng thở chờ đợi câu trả lời của cô, cho đến cô gật đầu đồng ý, trong nháy mắt đó, anh mới lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Phù, cô đồng ý rồi!
Một tháng sau, hôn lễ của Tống Thiên Tước và Vạn Linh Chi được cử hành. Một bữa tiệc cưới khí thế, xa hoa, duy mỹ kết thúc trong yên lặng. Hai người khác xa nhau một trời một vực lại cùng nhau ở chung một chỗ, còn làm cho xã hội thượng lưu bàn tán, bát quái suốt một khoảng thời gian dài. Dù thế nào mọi người cũng không nghĩ tới hai người của hai thế giớ hoàn toàn khác xa nhau sẽ kết hợp với nhau, người ở bên ngoài nhìn vào chỉ đơn giản nghĩ đây là một cuộc hôn nhân vì lợi ích gia tộc thôi.
Vạn Linh Chi ngồi ở trên chiếc giường phủ khăn trải giường màu đỏ chót bằng tơ tằm, khẩn trương nắm chặt làn váy. Chữ hỉ (喜) màu đỏ tươi ở trong phòng tuyên bố cô đã chính thức trở thành vợ của người ta rồi. Trong lòng cô vô cùng sợ hãi, nhưng chỉ có thể ngơ ngác ngồi ở đây, chờ ông xã đang đứng ở bên ngoài tiễn khách trở lại.
Toàn thân Tống Thiên Tước đều là mùi rượu, anh vừa bước vào trong phòng, chân mày của Vạn Linh Chi liền không tự chủ nhíu lại, cái động tác cực kỳ nhỏ này khiến cho anh khẽ bật cười một tiếng.
"Sao em vẫn chưa đi thay quần áo?" Cô vẫn còn mặc một bộ lễ phục của cô dâu, ngồi ngay ngắn ở bên giường, tựa như tân nương ở cổ đại đang đợi trượng phu tới vén khăn voan. . . . . . Ha ha, thật sự là rất ngây thơ rất đáng yêu!
"Ah, em. . . . . . sẽ đi ngay bây giờ." Mặc dù đã chung đụng với Tống Thiên Tước được một đoạn thời gian, nhưng vào giờ phút căng thẳng hiện tại, trái tim của Vạn Linh Chi vẫn không khỏi đập rộn lên, bàn tay nhỏ bé khẩn trương hiện lên một tầng mồ hôi rịn, trong lúc bối rối cô đã nắm chặt quần áo tắm rửa của mình lên, vội vàng chạy chậm về phía phòng tắm.
Tống Thiên Tước nhìn bóng lưng hốt hoảng của cô, độ cong của khóe miệng lại càng tăng lên. Đứng ngây người tại chỗ mấy giây, sau đó cũng cầm quần áo lên xoay người đi tới phòng tắm ở cách vách căn phòng này. . . . . .
BẠN ĐANG ĐỌC
Chiến Tranh Lạnh Sau Khi Cưới (H+) (HOÀN) - Lương Hải Yến
RomantizmĐàn ông kết hôn, cũng chỉ là lên giường làm khách làng chơi, xuống giường làm đại gia; Phụ nữ kết hôn, chỉ là muốn lên giường có hắn bồi, xuống giường để cho hắn dụ dỗ. Thân là Hào Môn Đệ Nhị Đại, đời này Tống Thiên Tước làm chuyện gì cũng đều rất n...