Khi tôi nhận được một cuộc điện thoại từ số lạ, tôi xin phép họ ra ngoài để nghe điện thoại, không để cho người đó chờ lâu, tôi bắt máy trả lời:
- Yoboseyo?
- Yoboseyo! Yoobi đúng không?
- Nae~ Ai vậy ạ?
- Anh Ha Neul đây!
- Oh, anh Ha Neul ạ! Có gì không anh?
- Em đi làm chưa?
- Dạ, em chuẩn bị ạ.
- Ừm, anh chờ em ở Cty nhé!
- Nae~ Em tới ngay!
- Ừm!
Tôi cúp máy rồi vào lại KTX của Bangtan, vừa vào thì thấy mọi người nhìn tôi và có cả anh ở đó nữa. Đột nhiên Taehyung hỏi tôi:
- Yoobi, em nghe điện thoại xong chưa?
- Dạ, em nghe xong rồi ạ! Bây giờ em có chút chuyện cần phải giải quyết. Gặp các anh sau ạ! *Tôi vừa nói vừa mặc áo khoác vào rồi lấy cặp*
- Nhưng còn bữa sáng, anh đã chuẩn bị rồi! *Jin nói*
- Em xin lỗi, cho em khất nhé! Hôm sau em sẽ ở lại ăn sáng cùng mọi người, em xin phép ạ!
Tôi không để ai trả lời hay hỏi bất kì điều gì. Tôi đi nhanh ra phía cửa, tôi xỏ giày vào chân rồi chào họ sau đó tôi đến Cty.
Khi vừa đến Cty, tôi đã gặp Ha Neul. Anh chỉ cho tôi làm những công việc của một quản lí thường làm. Anh nói:
- Yoobi này, hiện tại Cty chúng ta chỉ thiếu mỗi quản lí riêng của BTS thôi. Stylist thì đủ rồi nên em tạm gác lại làm Stylist một thời gian nhé! Khi nào thiếu người anh sẽ đưa em vào. Được không?
- Vậy cũng được ạ! *Tôi mỉm cười*
Khoảng hai tiếng sau, họ đến Cty. Lúc này tôi đang kiểm tra và sắp xếp lịch trình của BTS, thì đột nhiên điện thoại tôi kêu lên.
/Ting Ting~/
Là tin nhắn, tôi nghĩ chắc là tin nhắn tổng đài nên không quan tâm đến, nhưng một lúc sau lại có tin nhắn tiếp đến tận 2 hay 3 tin cùng một lúc. Tôi khó chịu mở điện thoại ra thì thấy đó là tin nhắn của Yoongi, tin nhắn có đến tận 5 tin nhắn của anh. Theo tôi được biết anh là người khó tính nhất nhóm nên tôi đã mở tin nhắn đó ra đọc thật nhanh.
Yoongi:
Em tới công ty chưa?
Yoongi:
Em ăn sáng chưa?
Yoongi:
Em đang bận à?
Yoongi:
Em giận anh chuyện hồi sáng à?
Yoongi:
Yoobi, em đâu rồi? Anh xin lỗi em chuyện hồi sáng được không?
Yoobi:
BẠN ĐANG ĐỌC
[Fanfiction Girl/Min Yoongi] Yêu Anh, Vị Cứu Tinh Của Cuộc Đời Tôi
Fanfiction"Liệu rằng chúng ta gặp nhau theo định mệnh, yêu nhau theo thời gian. Liệu rằng đây là giấc mơ, một giấc mơ em không bao giờ muốn tỉnh giấc. Em vẫn không tin được rằng anh là của em. Chỉ là của riêng em, em cảm thấy mình thật hạnh phúc và may mắn vì...