Trước khi anh lên xe, có vẻ như anh cũng đã nghe được lời "Cảm ơn" của tôi. Anh nở một nụ cười ngọt như đường vẫy tay tạm biệt tôi rồi mới lên xe, tôi cũng cười lại và vẫy tay lại tạm biệt anh. Khi anh rời đi, tôi mới dùng dù anh đưa về khách sạn.
Khi về đến khách sạn, tôi đã thay đồ ướt do bị dính nước mưa, chỉ bị ướt một chút ở vai thôi và sau đó tôi đi tắm. Một lúc sau khi tôi tắm xong, tôi đã lấy máy ảnh kiểm tra và xem lại những hình ảnh tôi chụp nguyên cả ngày hôm nay. Chợt tôi thấy có vài tấm hình tôi chụp lén anh. Tấm thì anh đang xoa tóc cho những giọt nước mưa đó rơi xuống, tấm thì anh đang ngắm mưa, tấm thì anh đưa tay ra phía trước nghịch nước mưa, tấm thì anh nhìn vào ống kính máy ảnh cười thật tươi. Anh làm cho tôi có chút giật mình, cứ nghĩ rằng tôi chụp lén anh, anh sẽ không biết nhưng không ngờ, anh biết lại còn để yên cho tôi chụp nữa. Nó làm tôi nhớ đến những giây phút tôi và anh nói chuyện với nhau. Nó làm cho tôi có chút thoải mái, nhưng tôi chợt nhớ ra cây dù của anh đưa cho tôi, tôi không biết phải làm sao để có thể trả cây dù đó cho anh. Chắc có lẽ đó là lần đầu và cũng là lần cuối tôi gặp anh tại nơi đây. Tôi chỉ còn hai ngày ở Daegu. Ngày hôm sau, tôi vừa đi tham quan vừa đi tìm anh để trả lại cây dù anh đưa cho tôi. Tôi luôn tự hỏi rằng anh ta đang ở đâu? Làm sao để tìm ra anh? Nhưng có lẽ câu trả lời sẽ là không vì tôi không biết rõ đường ở Daegu. Tôi cũng đã quay lại nơi tôi trú mưa cũng là nơi lần đầu tiên tôi gặp anh ngày hôm qua. Tôi đứng đó một lúc lâu với hy vọng rằng anh sẽ quay lại nhưng có lẽ tôi đã lầm, anh không quay lại.
Hôm nay là ngày tôi lên Seoul, tôi hụt hẫng khi không tìm thấy anh, tôi nghĩ tôi và anh chỉ có duyên gặp nhau ở một thời gian ngắn, tên của anh tôi vẫn còn nhớ vì anh là người đầu tiên bắt chuyện với tôi và còn thân mật với một người lạ như tôi nữa. Khi lên đến Seoul, tôi đặt phòng ở khách sạn và sau đó tôi lại đi khám phá quang cảnh Seoul. Seoul đông người và còn đẹp nữa chứ. Bởi thế tôi mới thích Hàn Quốc, thích cực luôn ý.
Sau những ngày ở Seoul, tôi chỉ muốn ở lại đây luôn thôi, chẳng muốn về nữa, quang cảnh ở đây đẹp tuyệt vời, không thể chê vào đâu được. Khi đi được vài nơi trên Seoul, tôi có đi ngang qua vài công ty giải trí, tôi lúc đó còn có ý định sẽ tìm việc làm ở đây thử xem có được không? Nếu được tôi sẽ làm ở đây luôn, còn không được thì tôi sẽ về lại Việt Nam và tìm việc làm nào đó phù hợp với khả năng của mình. Nhưng rồi tôi lại suy nghĩ và không thực hiện nó. Tôi lại tiếp tục đi những nơi tôi đã lên kế hoạch trong đầu. Tôi đã tới Tháp Nam San, Sông Hàn và vài chỗ khác nữa. Đi khá là nhiều nơi để ngắm cảnh đẹp ở Seoul và thưởng thức những món ăn ngon ở đây. Rồi vài ngày sau đó tôi trở về nước, kết thúc buổi đi du lịch của mình.
Khi về nước được hơn 3 ngày, tôi đã có một cuộc hẹn với cô bạn thân của tôi. Cô bạn thân ấy tên là Kim Hye Myung. Tôi biết Myung khi tôi vô tình va vào cô ấy trên phố đi bộ Nguyễn Huệ ở Thành phố Hồ Chí Minh. Cô ấy là người Hàn, cô ấy rất xinh đẹp. Myung lúc đó đang học tiếng Việt nên tôi có giúp cô ấy một chút về tiếng. Và kể từ đó trở đi, tôi với cô ấy là bạn thân của nhau. Cô ấy cũng về Việt Nam trước tôi được hơn 4 tháng. Hôm nay có dịp tôi và Myung hẹn nhau đi cafe để tán gẫu. Sau khi chúng tôi gọi đồ uống xong thì Myung nói:
BẠN ĐANG ĐỌC
[Fanfiction Girl/Min Yoongi] Yêu Anh, Vị Cứu Tinh Của Cuộc Đời Tôi
Fanfic"Liệu rằng chúng ta gặp nhau theo định mệnh, yêu nhau theo thời gian. Liệu rằng đây là giấc mơ, một giấc mơ em không bao giờ muốn tỉnh giấc. Em vẫn không tin được rằng anh là của em. Chỉ là của riêng em, em cảm thấy mình thật hạnh phúc và may mắn vì...